Mái tóc dài của người phụ nữ như thác nước trải dài trên giường.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của cô.
Lạnh lùng hoàn hảo.
Dư Chu Chu dùng ngón út móc lấy một lọn tóc Cố Diên Khanh, ánh mắt như chứa đầy mật ngọt.
“Thoải mái không? Diên Khanh?”
Ánh trăng sáng không soi rõ được vành tai đang đỏ ửng của Cố Diên Khanh, cô như trốn tránh, xoay người sang chỗ khác, giọng khàn khàn u uất: “Câm miệng.”
t*m l*ng tr*ng n*n mảnh mai hiện ra trước mắt Dư Chu Chu.
Khóe môi Dư Chu Chu cong lên, đưa tay lên, ngón trỏ từ xương bả vai Cố Diên Khanh chậm rãi trượt xuống: “Trong chương trình, tên người khiến em vừa gặp đã yêu, em không viết Bạch Tư Cầm, mà là Diên Khanh, người em yêu nhất chỉ có Diên Khanh.”
Lời tỏ tình bất ngờ, chân thành mà mãnh liệt.
Rất hợp với tính cách Dư Chu Chu.
Cố Diên Khanh nhắm mắt lại, nhưng khi nghe đến câu đó, hàng mi khẽ rung.
Dư Chu Chu: “Thuốc ức chế tin tức tố của chị đã bị người ta đánh tráo, người ở chung phòng với chị là Vân Diệu Hi, chẳng lẽ Diên Khanh chưa từng nghi ngờ cô ta sao? Phùng Phượng Thanh chỉ là một con chó điên cắn bậy, chúng ta nhất định phải điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau, nếu không…”
Ngón trỏ của cô chầm chậm xoay vòng ở hõm eo Cố Diên Khanh.
Cô có chút tư tâm.
Cô mơ hồ cảm thấy Cố Diên Khanh đối xử với Vân Diệu Hi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-chet-anh-hau-vo-cu-phat-dien-roi/2935077/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.