“Dư Chu Chu. Ai cho em lá gan to như vậy hả?”
Dư Chu Chu nhẹ nhàng cắn vào cằm Cố Diên Khanh, “Dĩ nhiên là Diên Khanh tỷ tỷ… Cho em rồi.”
Sao lại cười ngốc nghếch như vậy chứ?
Đúng là đồ ngốc!
Tiếng tim đập bị phóng đại lên từng nhịp một.
Cố Diên Khanh không thích cảm giác bản thân bị đặt vào thế hạ phong.
Cô cảm thấy, mọi chuyện xảy ra giữa cô và Dư Chu Chu lẽ ra phải do cô nắm quyền chủ động.
Dư Chu Chu vốn nên là người do cô kiểm soát.
Người đắm chìm vào đó, không nên chỉ có một mình cô.
Bị một đứa con nít bắt nạt, mất mặt biết bao.
“Một đứa trẻ mới vừa thành niên, còn hung hăng đòi kẹo ăn.” Cố Diên Khanh khẽ cười lạnh, “Tôi còn tưởng em gan to đến cỡ nào, chuyện được một tấc lại muốn tiến một thước, trình độ của em vẫn còn non lắm.”
Cố Diên Khanh sớm đã quên mất mục đích ban đầu.
Ban đầu cô chỉ muốn đưa Dư Chu Chu trở lại biệt thự, sau đó mặc kệ nàng, không thèm quan tâm.
Mọi chuyện một lần nữa lệch khỏi dự tính ban đầu.
Cả căn biệt thự yên ắng đến lạ thường.
Chỉ còn lại tiếng thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Dư Chu Chu ngẩng đầu.
Ánh mắt hơi nheo lại, như một đứa trẻ vừa ăn được kẹo ngọt.
Mùi hương tin tức tố như gió xuân cùng mùi hương tin tức tố như suối lạnh trong hồ sâu đang hòa quyện vào nhau.
Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-chet-anh-hau-vo-cu-phat-dien-roi/2935086/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.