Mặt trời sớm ngoài cửa sổ vừa mới nhô lên, có thể đoán được hôm nay sẽ là một ngày trời nắng chan hòa xen lẫn khí lạnh, thế nhưng tuyết lông ngỗng từ đêm qua vẫn chưa ngừng rơi.
Kèm theo cơn gió lạnh, là một cảm giác chia cắt mãnh liệt, khiến người ta ngẩn ngơ như đang trong mộng.
Cố Diên Khanh theo bản năng gồng mình chống chọi với cơn mệt mỏi, nghe được những lời châm chọc chua cay của Dư Chu Chu, chỉ khẽ cúi đầu, thở dài một tiếng: "Dư Chu Chu, em lại đang nói mấy lời vớ vẩn gì thế, tôi biết em nhớ tôi... Tôi..."
Còn chưa nói hết câu, khóe mắt cô liền liếc thấy Dư Chu Chu đang đứng trước cửa sổ mở toang, trên mặt hiện lên vẻ nhẹ nhõm khó diễn tả thành lời, rồi đột ngột ngả người về sau như rơi vào trạng thái không trọng lượng.
Cơ thể Cố Diên Khanh khẽ loạng choạng một cái, rồi lập tức trợn to đôi mắt lạnh nhạt, vươn tay, nhanh chóng chộp lấy Dư Chu Chu, "Dư Chu Chu!"
Trong lòng như có ai đó đột ngột xé toạc một lỗ lớn, đau đớn, nghẹt thở.
Cơn gió lạnh bên ngoài cửa sổ xuyên qua người Cố Diên Khanh, ùa thẳng vào tim cô, ngay khoảnh khắc kia, cơn đau nhói dữ dội khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Giọng nói vốn trong trẻo như suối lạnh, nay lại mang theo sự khàn đặc nặng nề.
"Dư Chu Chu! Em đang làm gì vậy! Đừng-"
Đừng... Làm chuyện dại dột...?
Cố Diên Khanh lao thẳng về phía bậu cửa sổ, nhưng chỉ nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-chet-anh-hau-vo-cu-phat-dien-roi/2935098/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.