Trong đầu Giang Thu Ngư chợt lóe lên những hình ảnh ẩm ướt mơ hồ, là lúc Lâm Kinh Vi nắm tay nàng, tỉ mỉ dịu dàng dạy nàng cách khống chế ma khí trong cơ thể, để ma khí và linh lực hòa làm một.
Lần song tu đó rất thành công, nhưng không tính là song tu thực sự. Linh lực của Lâm Kinh Vi tuy tiến vào kinh mạch Giang Thu Ngư, nhưng chỉ giúp nàng áp chế ma khí, chứ không hòa hợp thần thức.
Vì vậy, lần đó chỉ có Giang Thu Ngư hưởng lợi, linh lực của Lâm Kinh Vi gần như cạn kiệt, sau đó còn ngủ mê mệt suốt một ngày.
Bây giờ không giống trước kia, nếu Giang Thu Ngư lại dùng cách thải bổ, thì quá mức lạnh lùng vô tình.
Nếu nàng thật sự yêu thích Lâm Kinh Vi, không thể làm như vậy.
Giang Thu Ngư biết điều đó, nàng v**t v* đuôi mắt Lâm Kinh Vi, trên mặt nở nụ cười.
Trước mắt là màn châu treo lơ lửng, còn có mái tóc đen dài của Lâm Kinh Vi, Giang Thu Ngư híp mắt hồ ly, thủy quang tràn ngập trong đồng tử, vành tai nàng được Lâm Kinh Vi nắm trong tay, ấm áp mềm mại.
"Ta nhớ rồi." Giang Thu Ngư lướt ngón tay trên gáy Lâm Kinh Vi, thỉnh thoảng xoa bóp vành tai nàng, "Nhưng mà..."
Lâm Kinh Vi không bao giờ ngăn cản nàng, nàng để Giang Thu Ngư tùy ý thăm dò mình, chỉ nắm lấy cổ tay Giang Thu Ngư, ch*m r** v**t v* đầu ngón tay nàng.
Đôi mắt hồ ly đã đỏ ửng, đáy mắt Giang Thu Ngư mờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/2940813/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.