Mặt Giang Thu Ngư rất gần mặt Lâm Kinh Vi, lời nói ngọt ngào lọt vào tai nàng, thậm chí hơi thở nóng rực của Lâm Kinh Vi cũng phả vào môi Giang Thu Ngư.
Giang Thu Ngư nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Kinh Vi, từ con ngươi nhạt màu đến hàng mi đen dài, rồi dần dần dời xuống, lướt qua chóp mũi cao của Lâm Kinh Vi, cuối cùng dừng lại trên môi người kia.
Hai người không ít lần môi kề môi, Giang Thu Ngư không biết bao nhiêu lần cảm nhận hơi ấm từ môi Lâm Kinh Vi, họ từng có những khoảnh khắc thân mật nhất, cả hai đều cảm nhận được tình ý nồng nàn.
Mắt hồ ly của Giang Thu Ngư cong cong, dần dần mơ màng, trong mắt nàng có một tầng hơi nước mờ ảo, còn trong veo hơn cả dòng suối đầy cánh hoa đào tháng ba.
"Kinh Vi, nàng giỏi làm nũng quá." Giang Thu Ngư nói, ngón tay nắm lấy xương ngón tay Lâm Kinh Vi, v**t v* một lát, "Cũng rất dính người."
Lần đầu tiên nghe thấy lời này, Lâm Kinh Vi còn thầm phản bác Giang Thu Ngư, bây giờ nghe Giang Thu Ngư nói nàng quấn người, nàng chỉ đưa tay v**t v* một sợi tóc bên má Giang Thu Ngư, mắt tràn ngập ý cười, "Không dính người."
"Dính hồ ly."
Lòng Giang Thu Ngư run rẩy, nàng luôn thầm chê Lâm Kinh Vi là khúc gỗ, không biết tình ý, nhưng khi Lâm Kinh Vi thật lòng, nàng lại không thể chống cự.
Nàng đã hái được đóa cao lãnh chi hoa, để ánh trăng lạnh lẽo chỉ vì mình nàng mà mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/2940818/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.