Mạng xã hội hỗn loạn, ồn ào, thế nhưng trong ký túc xá của S.A.P lại ngập tràn ấm áp.
Ngạn Sơ yên lặng ăn cơm, không nói nửa lời.
Thật sự là cậu đói lắm rồi.
Tối qua cậu ăn uống qua loa, lại phải uống nhiều rượu nên bị đau dạ dày.
Rồi lại nôn hết ra ngoài.
Dạ dày trống rỗng, Ngạn Sơ cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ.
Hôm nay, bốn người kia đặc biệt mua đồ ăn cho Ngạn Sơ. Biết cậu ấy vừa ốm dậy chưa khỏi hoàn toàn nên chỉ mua toàn món nhạt.
Đến khi ăn được nửa bữa, Dụ Thần Chu vội vàng đi nấu mì cho cậu.
“Vài hôm nữa là sinh nhật của em rồi phải không? Để hôm đó anh nấu mì trường thọ cho em ăn nhé!”, Dụ Thần Chu nói, ánh mắt hiền lành trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng lúc nãy khi đối đầu với người quản lý.
Nghe vậy, Ngạn Sơ sững người. Cậu vô tình nhớ ra sinh nhật của nguyên chủ lại trùng với ngày hết hạn hợp đồng, hơn nữa lại trùng với ngày sinh của cậu.
“Cảm ơn anh, đội trưởng Dụ!”
Trong lúc ăn, bốn người kia liên tục kể chuyện vui để cho Ngạn Sơ cười.
Ngạn Sơ cũng hùa theo bọn họ, cười đùa vui vẻ.
Đây chính là khoảng thời gian hiếm hoi được ở bên các đồng đội trước khi chia tay, Ngạn Sơ cảm thấy rất trân trọng.
Ăn xong, cậu bị bốn người họ ép đi ngủ. Bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi cho nhiều vào, bồi bổ cơ thể thì mới mau khỏi được.
Lần này Ngạn Sơ không từ chối nữa, quay người đi vào phòng nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292294/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.