Tại phòng triển lãm, Ngạn Sơ lo lắng không tìm thấy ba mình, cậu bèn gọi điện: “Ba, ba đang ở đâu ạ?”
Giọng nói Ngạn Cẩn vẫn bình thản như thường: “Ba vẫn còn… ở khu triển lãm khắc gỗ.”
“Dạ, vậy con qua tìm ba.” Ngạn Sơ nghĩ ba mình sợ cậu không tìm được nên cố tình ở lại chỗ cũ, cậu liền nhanh chóng chạy về phía đó.
Trước khi con trai đến, Ngạn Cẩn đã kịp thời chỉnh đốn lại tâm trạng, trên mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, vẫn điềm tĩnh như lúc ban đầu.
“Ba ơi, xin lỗi ba, con không nên chạy lung tung như vậy.” Vừa thấy ba, Ngạn Sơ đã vội vàng xin lỗi.
Có lẽ ba cậu không để tâm lắm, nhưng Ngạn Sơ vẫn cảm thấy áy náy. Đây là lần đầu tiên ba cậu đến Bắc Kinh, nơi đất khách quê người, cậu không muốn ba mình phải chịu cảm giác cô đơn, lạc lõng nơi thành phố rộng lớn này.
Cậu tiến đến ôm lấy Ngạn Cẩn, làm nũng: “Ba ơi, gần đây có một tiệm kem rất nổi tiếng trên mạng, con mời ba đi ăn nhé.”
Ngạn Cẩn véo nhẹ má con trai: “Trời lạnh thế này còn ăn kem, con không sợ đau bụng à?”
“Thỉnh thoảng ăn một chút không sao đâu ạ.”
Thật ra Vệ Đình Tiêu đã dẫn cậu đi ăn kem vài lần rồi, một chàng ca nhi chưa từng biết đến mùi vị kem lạnh, sau khi được nếm thử đã ngay lập tức coi nó như món ăn vặt yêu thích nhất.
Ngạn Cẩn không từ chối, Ngạn Sơ coi như ông đã đồng ý liền kéo ba mình ra khỏi phòng triển lãm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292382/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.