Lúc bị ba Ngạn kéo đi, Ngạn Sơ vẫn còn ngơ ngác.
Mãi cho đến khi về nhà ngồi vào bàn ăn cơm, cậu vẫn không dám hé răng.
Vừa rồi…
Phản ứng của ba và chú Mạnh có chút kỳ lạ.
Không biết có phải vì ba hôm nay đang tức giận nên mới lạnh nhạt với người ngoài hay không. Nếu là bình thường, trong tình huống vừa rồi, ba chắc chắn sẽ không rời đi thẳng thừng như vậy, có vẻ… có vẻ hơi bất lịch sự.
Ngạn Sơ tất nhiên không cho rằng ba Ngạn là người bất lịch sự, vì vậy cậu cảm thấy trạng thái của ba vừa rồi rất không ổn.
Cả bây giờ cũng vậy…
Cậu thấy ánh mắt ba Ngạn không biết đang nhìn vào đâu, có chút thất thần, chỉ gắp rau trước mặt ăn, có hai lần còn gắp hụt.
Ngạn Sơ: “…”
“Ba, con sai rồi, xin lỗi ba.” Ngạn Sơ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, cậu muốn trò chuyện với ba, nhưng ba không nói lời nào, cậu chỉ đành chủ động nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Nào ngờ ba Ngạn chỉ “ừm” một tiếng, rồi tiếp tục gắp rau trước mặt, giống như một cái máy, lặp đi lặp lại động tác đó.
Lúc này ba Ngạn có chút đau đầu, vừa nãy ba người đứng dưới lầu, chỉ có ông là người ở góc nhìn của “Chúa”, nhìn thấy Sơ Nhi và người ba ruột khác trò chuyện vui vẻ, máu toàn thân ông như đông cứng lại.
Duyên phận giữa ông và Mạnh Phó Thanh đã chấm dứt từ lâu, không ngờ 20 năm sau lại có màn gặp mặt cha con như thế này.
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292385/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.