Mãi cho đến khi Trì Nghiêu nói xong, nụ cười mỉm cắt đứt quyền điều khiển, hệ thống cảnh báo của chiến hạm Bạch Hạc mới tự động được gỡ bỏ.
Trong buồng chỉ huy im lặng như tờ, mọi người không ai dám thở mạnh.
Trước đây chỉ bị kiểm soát chiến hạm, giờ không ngờ rằng Cực Ảnh lại có thể kiểm soát cả chiến hạm chính, thực sự đúng là biến thái như lời đồn.
Phó quan của Bạch Hạc nghiến răng, nói với Trần Băng Phong: "Thưa chỉ huy, trưởng quan vẫn còn trong tay bọn chúng, xin ngài nhất định phải trừng trị bọn chúng, cứu trưởng quan trở về!"
Bị khiêu khích ngay trước mặt, bị chỉ thẳng mũi mà chửi, Trần Băng Phong tức đến mức nói không ra lời.
"Lập tức dò tìm vị trí của Cực Ảnh, điều động toàn bộ hỏa lực!"
Phó quan của Bạch Hạc tinh thần phấn chấn hẳn: "Rõ!"
Trên chiến hạm của Cực Ảnh, Trì Nghiêu nhìn hình ảnh giám sát, tiện tay lấy một quả dâu tây, cắn một miếng phần ngọt nhất, rồi đưa tay ra phía trước.
"Hi——"
Vừa thốt ra, anh chợt tỉnh ngộ.
Cảnh Hi không ở đây.
Thiết Hùng bất ngờ bị quả dâu tây chọc vào mũi, suýt chút nữa thì lác mắt.
"Con không ăn cái mông dâu tây đâu."
Trì Nghiêu: "......"
Anh đá vào người Ẩn Vệ đang ngủ trên sàn, rồi đưa quả dâu tây ra: "Thưởng cho mày đấy."
Ẩn Vệ dí mũi lại gần ngửi ngửi, sau đó lãnh đạm quay lại tiếp tục ngủ.
Trì Nghiêu: "......"
Anh chụp một bức ảnh rồi gửi cho Cảnh Hi.
【Em không ở đây nên chẳng có ai giúp anh ăn cái mông dâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632305/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.