Chỉ trong một ngày, tình hình chiến trận lại có xu hướng mất kiểm soát, cả quân đoàn bận rộn đến mức quay cuồng.
Tại sở chỉ huy tạm thời, Nhan Khải hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay, mỗi phút tách ra thành một tiếng để xử lý công việc.
Ngày xưa anh Giang cũng như vậy sao?
Đây là cường độ công việc mà con người có thể chịu đựng sao?
Nhận xong tin tình báo của quân tiên phong gửi về, Nhan Khải tóm lược lại.
Chẳng mấy chốc, một trong hàng chục màn hình ảo bật lên, Lữ Mông – tên thô lỗ này xuất hiện trên màn hình.
"Lão đại đâu rồi?" Lữ Mông ngồi bên đống lửa ngoài trại, tay cầm đồ ăn khô nướng.
Nhan Khải giật mình, né tránh ánh mắt của hắn: "Lão đại đã bận cả ngày rồi, tôi phải ép anh ấy về nghỉ ngơi đấy, nếu không có việc gì gấp, anh có thể nói với tôi, để lão đại xử lý sau."
Lữ Mông nghe vậy, phẩy phẩy tay: "Vậy thì đừng quấy rầy anh ấy nữa, chiến trường cũng chỉ có mấy chuyện lặt vặt thôi, để ngày mai nói cũng không muộn."
Nhan Khải thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám ngẩng đầu.
Trên màn hình tối om, chỉ có ánh lửa le lói.
Lữ Mông cùng mấy sĩ quan ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa bàn bạc kế hoạch tác chiến ngày mai.
Thật khiến người ta phải ghen tị.
Tiếc là hắn thuộc về hậu cần, nếu không cần thiết thì không thể ra tiền tuyến.
"Bộ trưởng Lữ." Nhan Khải dè dặt nói, "Nếu có tình hình khẩn cấp, ngài có thể liên lạc riêng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632335/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.