Trong phòng ngủ, Tưởng Duyệt Y nhẹ nhàng chạm vào băng gạc màu trắng trên trán Thủy Thủy, lòng đau tê tái.
Bé con trắng trắng mềm mềm trong chớp mắt bị rạch một đường vết thương dài như thế, bị may ba mũi, không chích thuốc tê*, cô nghĩ lại mà thấy đau lòng muốn chết.
(*Chương trước tg mới nói chích thuốc tê giờ thì viết không chích, chả biết đâu mà lần.)
Tưởng Duyệt Y đang chìm trong thương tiếc nên không chú ý thấy Thủy Thủy đã mở mắt.
"Cô cô." Bé con nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Thủy Thủy tỉnh rồi à, có đau không?"
"Con muốn ba ba."
"Ba ba con đang ở bên ngoài có việc, Thủy Thủy ngủ một giấc trước có được không nào?"
"Không, con muốn ba ba."
"Ba ba của con..." Tưởng Duyệt Y do dự một lát, bỗng nhiên cô đổi đề tài: "Thủy Thủy có muốn một người mẹ không?"
Đôi mắt đang nửa mở nửa đóng của bé lập tức mở to, Tưởng Duyệt Y rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bé con đang hấp háy dừng trên người cô, ánh mắt có ý tứ sâu xa gì đó lóe lên rồi chợt tắt.
Chắc là ảo giác...Thủy Thủy còn nhỏ như này mà.
"Cô cô phải làm mẹ của con sao?" Thủy Thủy nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng Tưởng Duyệt Y rung rinh: "Thủy Thủy muốn cô làm mẹ của con à?"
Cái cảm giác bị quan sát, bị nhìn kỹ lại xuất hiện nữa.
Lúc này xác định! Không phải ảo giác!
Tưởng Duyệt Y cảm thấy buồn cười, EQ của đứa bé này khá cao đấy.
Cao cũng có chỗ tốt, dễ nói chuyện, dễ lừa gạt, nếu bên ngoài không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-thanh-nhiem-vu-phao-hoi-mang-con-chay/1315221/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.