"Alo, anh, giờ anh đang ở Hải thị phải không?"
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy hưng phấn.
"Xin chào."
Trong điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ, Lâm Thanh Ngư sững sờ, cậu ta theo bản năng nhìn lại giao diện điện thoại, không sai mà, đúng là số điện thoại của Văn Khê.
Tưởng Trạm Bạch ra khỏi phòng tiếp cuộc gọi này: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Lâm Thanh Ngư lại sửng sốt, giọng ở bên kia đầu dây trầm thấp dễ nghe, như giọng nói 3D lập thể dễ dàng khiến cho màng tai rung động.
Còn có hơi quen quen.
"Tôi, à ừ, anh Văn Khê có ở đó không?"
"Em ấy còn ngủ, có chuyện gì thì cứ nói với tôi."
"Ờm, tôi muốn hỏi anh ấy có rảnh không thì ra gặp mặt ăn cơm một bữa."
"Cậu là em trai nào của em ấy?"
"A, xin lỗi, tôi chỉ là đàn em của anh Văn Khê, tôi là Lâm Thanh Ngư." Lâm Thanh Ngư cũng không biết tại sao mình phải xin lỗi, dù sao lúc nhận thức được thì cậu ta cũng đã xin lỗi rồi, trong lòng còn cảm thấy xẩu hổ khi gọi Văn Khê thân thiết như thế.
Thánh thần ơi, tại sao con lại có thứ cảm xúc này vậy???
Lâm Thanh Ngư nghe giọng nói bên kia nhẹ nhàng hơn một chút: "Được, tôi sẽ chuyển lời cho, còn gì nữa không?"
"Không còn gì nữa, cám ơn ngài."
Tưởng Trạm Bạch ngay lập tức cúp máy.
Lâm Thanh Ngư sờ mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, cậu ta gãi gãi mặt, kỳ lạ thiệt, sao cứ thấy giọng người này nghe có khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-thanh-nhiem-vu-phao-hoi-mang-con-chay/1315249/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.