Ngu Đào nhìn ly nước bị cướp của mình, mắt trừng vừa lớn vừa tròn, ngay cả ngọa tằm (*) đáng yêu cũng bị cậu trừng nhỏ hơn chút, cậu không biết là nên cướp về để bảo vệ chủ quyền của mình với ly nước, hay là nên khiêm nhường người cho cậu nước uống một chút nữa. Nhưng cậu thật sự có hơi ghét bỏ đó!
(*): Mày ngoạ tằm giống như con tằm bám trên mắt, lớn hơi xếch, lông mày mọc gọn mướt, thấy thịt dưới lông mày đùn lên như con tằm. Nguồn: Internet.
Uống hết mấy miếng, Địch Lâm Thâm mới nhìn thấy ánh mắt xoắn xuýt của Ngu Đào, làm bộ ho khan chút, ngăn chặn sự xấu hổ, giả vờ không có gì nói: “Cái đó… ly của tôi chưa có rửa.”
Thật ra nói thì cũng lạ, bình thường hắn tuyệt đối sẽ không dùng ly của người khác để uống nước, dù có là bạn thân và người nhà của mình. Nhưng dùng ly của Ngu Đào lại tự nhiên như vậy, không hề có áp lực, rốt cuộc là độc của mình, hay là Ngu Đào có độc?
Ừm, chắc chắn là Ngu Đào!
Địch Lâm Thâm trả ly lại cho Ngu Đào, Ngu Đào xoay người đi toilet —— rửa ly.
Địch Lâm Thâm: “…”
Ông cũng không chê cậu, cậu thế mà dám chê ông?! Cho cậu mặt mũi hả?!
Ngu Đào cầm ly sạch dính vệt nước về, đưa cho Địch Lâm Thâm.
Địch Lâm Thâm khó hiểu.
Ngu Đào nói giọng mềm mại: “Tôi còn chưa uống đủ.”
Nghĩa là: Cậu rót cho tôi tí đi.
Địch Lâm Thâm cả giận nói: “Cậu không mọc tay hả?” Rớt bể đầu nên tay cũng không dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoc-ba-mat-tri-nho/1377020/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.