Hàn Dẫn Tố có một giấc mơ thật dài, trong mộng mẹ vẫn trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy. Mẹ đứng ở bên cầu nhỏ cạnh nhà cũ của bà ngoại ở đầu phố nhỏ nhìn xa xăm. Trên sông thuyền chèo chậm rãi đi qua, hai bên bờ sông là rặng liễu phất phơ theo gió hòa vào mái tóc mẹ. Rồi mẹ mỉm cười nhẹ nhàng như mọi vật cứ trôi mãi như thế trong giấc mộng nhẹ nhàng chậm rãi.
Mẹ nhìn rất nhập thần, cánh tay nhỏ bé của Hàn Dẫn Tố được mẹ dắt ngẩng đầu lên nhìn mẹ:
"Mẹ nhìn gì vậy?"
Mẹ giống như không nghe thấy, Hàn Dẫn Tố dùng sức lay lay tay mẹ lại hỏi thêm lần nữa:
"Mẹ nhìn gì thế ạ?"
Lần này mẹ nghe được, ngồi xuống cúi đầu xoa xoa đầu cô:
"Mẹ không nhìn gì hết, đã ra ngoài lâu rồi, về thôi không bà ngoại mong.”
Nói xong, lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bước lên cầu đi sang phố bên cạnh. Đi ngang qua đầu phố bán cổ và chân vịt rồi buông Hàn Dẫn Tố ra mua cổ chân vịt mà bà ngoại thích ăn nhất.
Hàn Dẫn Tố ngoan ngoãn đứng đó quay đầu lại nhìn xem không khỏi ngẩn người ra, hình ảnh rất quen thuộc…..
Chợt từ trong giấc mộng cô tỉnh lại, theo thói quen đưa tay lên, rên rỉ một tiếng, toàn thân cô hình như mỗi chỗ xương cốt đều đau. Chuyện đêm qua nhanh chóng chui vào đầu khiến cô chôn đầu vào trong gối hận không muốn tỉnh lại nữa.
Tuy nói đêm qua Phương Chấn Đông quá bá đạo và cường thế là không cho cự tuyệt, nhưng để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/85298/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.