Câu này của Cảnh Hoài không khác nào cái tát vào mặt gia tộc họ Cảnh phong kiến cổ hủ.
Sao có thể nhận bố lung tung như thế!!!
Người Cảnh gia cảm thấy cả thân thể họ viết đầy mấy tiếng “con cháu bất hiếu”.
Cơn giận hồi nãy còn chưa nguôi đã bị Cảnh Hoài chọc thêm nhát nữa, ông cụ Cảnh giận điên người, mặt lúc đỏ lúc trắng rồi run rẩy ngã ngồi xuống ghế.
Mọi người cuống cuồng tụ lại giúp lão thuận khí, không ngừng khuyên bảo, nào là “ông nội bớt giận” “loại con cháu này không đáng” “phải lấy gia pháp để trị” vân vân mây mây.
Ông cụ Cảnh thở hổn hển mấy hơi mới tìm về giọng nói, đẩy nhóm người vây trước mặt lão ra, ánh mắc sắc lẻm chỉ muốn trừng cho thiếu niên cách đó không xa chín chín tám mốt lỗ thủng.
Nhưng lão chưa kịp dạy bảo đã bị Quý Tĩnh Duyên đoạt lời.
“Nghịch ngợm” Tuy là trách cứ nhưng giọng điệu không có bao nhiêu hung dữ, Quý Tĩnh Duyên chọn cách giảng giải bình thản với em nhỏ: “Không thể lấy bối phận ra để đùa”
“Dạ” Cảnh Hoài cực kì ngoan ngoãn nghe lời, làm gì còn bộ dáng phá trời đạp đất vừa nãy.
Quả là “con cái gả ra ngoài như bát nước đổ đi”.
Quý Tĩnh Duyên ngước mắt lên quét một vòng quanh đám đông, ai nấy đều né tránh, không dám đối diện với hắn.
Hắn thu hồi tầm mắt, nói với Cảnh Hoài: “Đập đủ rồi?”
Thấy anh bối rối, hắn nói tiếp: “Chưa đủ thì đập tiếp, thích cái nào đập cái đấy”
Tất cả sợ ngây người.
Bao gồm cả Cảnh Hoài.
Với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-cung-ong-xa-khuyet-tat-giau-sang/453039/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.