Vì sợ bị rơi xuống, Hạ Trĩ theo bản năng ôm lấy vai của Thẩm Thời Kiêu, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp quần áo mỏng manh, tư thế hai người rất thân mật, có một sự ám muội không thể giải thích được.
Hô hấp của Hạ Trĩ nhất thời trở nên gấp gáp.
Thuận miệng tìm một lý do, cậu ấp a ấp úng: "Lạ, lạ giường..."
Cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, cánh tay của Thẩm Thời Kiêu dùng sức ôm lấy eo cậu, đem cậu kéo lên giường, đợi sau khi cậu nằm vững mới thu tay của bản thân, trở lại nằm lên gối.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chăn bông, cả người Hạ Trĩ lúng túng ngồi dậy, làn da cực kỳ nóng rát "Cám ơn anh, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Thời Kiêu: "Không cần cám ơn."
Sự việc qua đi, khoảng cách giữa hai người dường như gần hơn trước, Hạ Trĩ càng không ngủ được.
Sợ quấy rầy Thẩm Thời Kiêu, cậu không dám lộn xộn, chớp chớp mắt đếm tiền ở trong mơ.
Mười nghìn tệ, hai mươi nghìn tệ...!
Ui, thật nhiều tiền...!
"Ngủ không được?"
Trong bóng tối, một âm thanh đột nhiên phát ra, dọa Hạ Trĩ nhảy dựng, cậu khó khăn nói: "Có một chút."
Thẩm Thời Kiêu hình như đang lật người, hướng về phía Hạ Trĩ hỏi: "Tôi nghe nói em từng đi du học, ở nước ngoài cũng lạ giường sao?"
Hạ Trĩ chớp chớp mắt: "Chắc là vậy đi, tôi cũng không nhớ rõ."
Lại là một khoảnh khắc yên tĩnh, sau đó Thẩm Thời Kiêu hỏi tiếp: "Tại sao lại không nhớ rõ?"
Hạ Trĩ suy nghĩ một chút: "Lúc ở nước ngoài tôi bị tai nạn xe,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-dai-lao/2300778/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.