Ngoài hành lang có một thiếu niên đang đứng nhìn tình hình trong phòng, rồi quay về báo lại cho Diệp Thiện.
Có lẽ thiếu niên này biết chút chuyện giữa Bách Lý Khí và Chu Vụ, cậu ta tò mò hỏi Diệp Thiện: “Thầy Diệp, lẽ nào thầy có thể giúp anh ấy…”
Diệp Thiện gõ đầu cậu ta: “Thầy cũng có phải thần tiên đâu.”
Thiếu niên cười: “Thầy là thần tiên sống.”
Diệp Thiện: “Mồm miệng láu lỉnh.”
Thiếu niên: “Vậy sao thầy lại nói để anh ấy được toại nguyện?”
Diệp Thiện vuốt tờ giấy vàng ở trên bàn: “Cậu ấy chỉ nói muốn nhớ lại, cũng không nói tới việc khác.”
Thiếu niên bừng tỉnh: “Ý thầy là nhớ ra chuyện trong mơ, nhưng cũng sẽ không nhớ được đấy là ai sao?”
Diệp Thiện vui vẻ nói: “Thầy từ sớm đã nói cho anh ta biết trong này có lỗ hổng, nhưng vì thời gian quá gấp, anh ta không thể không dùng cách này. Bây giờ cũng chịu, thầy chỉ có thể sửa lỗi cho cậu ấy thôi.”
Thiếu niên sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta: “Ý thầy là…”
Diệp Thiện gật đầu: “Em cho rằng tình hình hiện tại, có cách nào nhanh và hiệu quả nhất?”
Thiếu niên sáng tỏ, so với để người thanh niên đó nhớ lại mọi chuyện, không bằng nói với cậu rằng, anh chẳng qua chỉ là bị áp lực tinh thần thường gặp trong xã hội, sau đó sửa lỗ hỏng đó, hoàn toàn quên đi, thế này càng đơn giản bớt chuyện hơn.
Trên mặt thiếu hơi hiện ra vẻ không đành lòng: “Tình trạng… cơ thể anh ấy.”
Diệp Thiện: “Phải tin tưởng vào khoa học.”
Thiếu niên:????
“Đầu tiên cho cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-voi-ac-ma-co-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/13262/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.