“Ngươi hỏi Hạ sư huynh à?”
Thiếu nữ váy trắng búi tóc buông trường kiếm trong tay xuống, nghiêng người nhìn Ninh Ninh. Thoạt nhìn nàng ấy mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị, chững chạc và nghiêm túc không hợp với lứa tuổi.
Hạ Tri Châu là đệ tử của Trung Khách Lý Vong Sinh, ở Đan Vân Phong cùng một số đệ tử thân truyền khác.
Cô gái đứng trước mặt Ninh Ninh tên là Tần Xu, chẳng những tuổi còn trẻ đã đột phá Kim Đan kỳ, mà theo lời đồn thì cô gái này dành phần lớn thời gian trong ngày để khắc khổ tu luyện, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ.
“Huynh ấy đang đấu thơ với người khác.”
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng êm ái, câu từ bị nàng ấy nói ra một cách khô khan theo thói quen lại thêm vài phần dễ thương khó tả: “Ta có thể đưa ngươi đến đó.”
Ninh Ninh cười gật đầu: “Đa tạ!”
Vào mùa hè, Đan Vân Phong được bao quanh bởi những cây bách và cây trúc cổ xưa, biển rừng rộng lớn hội tụ thành một vùng trong xanh, che khuất dấu vết của bầu trời.
Họ đi xuyên qua các tòa nhà nơi đệ tử thân truyền sinh sống là tới một rừng cổ thụ. Những cành lá xum xuê che khuất ánh mặt trời, dưới những thân cây cao lớn là bộ rễ chắc khỏe như thế rồng nằm cuộn tròn.
Tốp năm tốp ba thiếu niên ngồi trên đám rễ cây. Họ đều mặc đồ trắng, búi tóc cao và xung quanh là một luồng kiếm khí đang lượn lờ. Họ đang thảo luận sôi nổi, Ninh Ninh không tiện xen vào, thế là đứng chờ với Tần Xu cách đó không xa.
Một người trong đó cười ha ha: “Bài thơ này của ta không tệ đúng không? Nếu không ai dám khiêu chiến thì hôm nay ta sẽ thắng.”
Sau khi gã nói xong, trên sân nổi lên vô số âm thanh bàn tán. Có người cất cao giọng lên: “Vội gì chứ? Tri Châu còn chưa trả lời mà.”
Tri Châu.
Hai chữ này đã thu hút hết toàn bộ sự chú ý của Ninh Ninh. Nàng lia mắt theo hướng người kia đang nhìn.
Lọt vào tầm mắt nàng là một chàng trai trẻ tuấn tú đang uể oải dựa vào thân cây. Đôi mắt hoa đào của hắn ta hơi nheo lại một cách vui sướng, phản chiếu bầu trời xanh tươi hệt như những bông hoa vừa chớm nở.
Hắn ta sở hữu vẻ ngoài lười biếng, khóe môi cười bẩm sinh, bên miệng thấp thoáng độ cong, giờ đây ý cười càng nở rộ hơn, trông có vẻ nhàn nhã.
Qua phản ứng của những người khác, hẳn là Hạ Tri Châu làm thơ không tệ.
“Nếu thơ hôm nay có tựa đề Đan Vân Phong, vậy ta bêu xấu làm một bài thơ nhé.”
Đôi mắt như sao của hắn ta sáng rỡ, vừa nói vừa ngồi thẳng người lên, thân hình hắn thẳng tắp như tre xanh.
Ninh Ninh ở kiếm tông lâu như vậy, học không ít kiếm chiêu kiếm thức, đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta đàm luận thơ từ ca phú, thế là cũng nảy sinh hứng thú, kiên nhẫn chờ hắn ta mở miệng.
Chỉ thấy Hạ Tri Châu ngẩng đầu nhìn dãy núi trùng điệp phía xa xa và nhàn nhã lắc đầu: “Chúng điểu cao phi tẫn…”
Hể?
Ninh Ninh đờ ra.
Câu thơ này rất quen, chính xác là câu đầu trong bài “Độc Tọa Kính Đình Sơn” của Lý Bạch.
Tu Tiên giới là thế giới hoàn toàn hư cấu, không hề giao thoa với thế giới nàng từng sống. Theo lý thì không nên xuất hiện cùng một bài thơ. Dù Hạ Tri Châu tài năng thế nào thì mạch não của hắn ta cũng không trùng khớp với Lý Bạch được.
Có lẽ chỉ tương đồng câu đầu tiên thôi, chắc chỉ là trùng hợp?
Ninh Ninh khẽ nhíu mày, đè sự hoang mang xuống lòng, lại tiếp tục nghe hắn ta ngâm: “—— cô vân độc khứ nhàn. Tương khan lưỡng bất yếm, chỉ hữu Đan Vân sơn.”
Hay quá, không phải trùng hợp, quả thực là “Độc Tọa Kính Đình Sơn*”.
*Bài Độc Tọa Kính Đình Sơn của Lý Bạch:
Chúng điểu cao phi tẫn,
Cô vân độc khứ nhàn.
Tương khan lưỡng bất yếm,
Chỉ hữu Kính Đình san.
Dịch nghĩa:
Bầy chim bay đi hết,
Đám mây lẻ một mình lững lờ.
Nhìn nhau mãi không chán,
Chỉ có núi Kính Đình.
(Theo thivien.net)
Hắn ta chỉ đổi từ “Kính Đình” trong câu thơ gốc sang “Đan Vân”, độ bắt chước tương tự như adidas với adadas vậy.
Nhưng tại sao Hạ Tri Châu biết bài thơ này? Chẳng lẽ hắn ta…
Hắn ta cũng xuyên không tới đây?
“Tương khan lưỡng bất yếm, chỉ hữu Đan Vân Sơn. Thơ hay, thơ hay!”
Quần chúng hóng hớt không biết sự thật vỗ tay với đôi mắt sáng ngời, hệt như một fanboy nhỏ: “Bài thơ này nhìn có vẻ bình thản điềm tĩnh, thực chất sự tương phản giữa chuyển động và tĩnh lặng, cảnh vật hòa quyện vào nhau. Chỉ trong vài từ, nó vạch ra sự im lặng và cô độc tới tận cùng, cao tay hơn những bài thơ chỉ miêu tả phong cảnh của chúng ta nhiều.”
Người đó nói xong còn không quên khen thêm một câu: “Quả không hổ danh là Hạ sư huynh!”
Ninh Ninh: “…”
Lý Bạch nơi chín suối phải cười một trận thật to rồi.
“Sau khi Hạ sư huynh xuống núi rèn luyện thì trưởng thành hơn rất nhiều.”
Một thiếu niên khác bên cạnh đầy vẻ tò mò: “Sư huynh, ta nghe nói giang hồ phàm thế phóng khoáng tự do, huynh thấy thế nào?”
“Giang hồ?”
Hạ Tri Châu lắc đầu, cười nhẹ: “Chỗ nào có người thì chỗ đó có ân oán, có ân oán sẽ có giang hồ. Con người chính là giang hồ, Huyền Hư Kiếm Phái chúng ta cũng vậy.”
Thật thâm ảo làm sao! Thật sáng suốt làm sao! Không hổ là Hạ sư huynh!
Vừa dứt lời, hắn ta lại nhận được một loạt ánh mắt lấp lánh từ người hâm mộ.
Ninh Ninh: “…”
Có tin Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung bật nắp quan tài rồi đá thẳng vào mặt mi không hả?
Ái chà, nàng rõ rồi nha.
Bảo sao tác phong của Hạ Tri Châu nổi bần bật như vậy, đơn giản vì có lẽ hắn ta cũng là người xuyên không. Hắn ta chẳng những phát huy quan niệm “nghèo tới cạp đất mà ăn” tới cực hạn mà còn thu vô số fans nhỏ bằng cách trích tuyển tập thơ từ thế giới khác làm thành của mình.
“Thơ của Hạ sư huynh lúc nào cũng hay.”
Tần Xu nhìn thoáng qua sắc mặt không thích hợp lắm của Ninh Ninh, cho rằng nàng đang kinh ngạc trước tài văn chương của Hạ Tri Châu, nên cũng không hỏi gì nữa mà chỉ đơn giản gọi một câu lanh lảnh: “Hạ sư huynh, có người tìm huynh.”
Hạ Tri Châu quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt phức tạp của Ninh Ninh.
Cô gái nhỏ xa lạ đứng cách đó không xa cực kỳ xinh đẹp, mắt hạnh môi đỏ, tóc đen được buộc nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng như ngọc được bóng cây che khuất. Một tia nắng nhỏ xíu sà xuống dừng trên đuôi mắt nàng, tạo nên một đường cong vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Bộ váy màu tím nhạt tôn lên vóc dáng thanh tú của nàng, chỉ cần đứng bất động ở đó cũng đủ thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
Hạ Tri Châu nhanh chóng nhớ lại nhưng thật là hắn chưa gặp cô gái này bao giờ.
Hắn ta có rất nhiều thủ đoạn và cũng khá nổi tiếng trong kiếm tông, mặc dù có người rảnh rỗi tới xem nhưng đây là lần đầu tiên có người xinh đẹp như nàng.
Thiếu niên chần chờ một lát, kế đó xuống khỏi thân cây, đi về phía Ninh Ninh: “Cô nương tìm ta à?”
Nếu người tới đòi nợ thì hắn ta không nói gì mà bỏ chạy ngay lập tức.
Khó lắm mới gặp một người kế nghiệp xã hội chủ nghĩa khác, Ninh Ninh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, không tỏ ra quá hưng phấn: “Ta nghe nói Hạ sư huynh bác học đa tài, rất am hiểu đối thơ. Chẳng bẳng ta làm vế trên, sư huynh đối vế dưới, huynh thấy sao?”
Những lời này như là tiễn Hạ Tri Châu đi.
Ôi trời đất ơi, tuy hắn ta dùng thơ cổ lừa gạt rất nhiều người nhưng những cái đó đều là thường thức mà người hiện đại nào cũng biết, nó chẳng liên quan gì đến tài năng hay học thức thật sự cả.
Thân là một người lớn lên dưới giáo dục chất lượng nên “Độc Tọa Kính Đình Sơn” và “Tĩnh Dạ Tứ” là thứ mà hắn ta phải thuộc lòng.
Hắn ta định lấy cớ thân thể không khỏe để nhanh nhanh lủi đi, ai ngờ cô gái đối diện mồm mép rất nhanh không hề cho hắn ta chút cơ hội nào mà mở miệng nói: “Vế đầu của ta là…”
Hạ Tri Châu nghe thấy nàng bảo “Lẻ đổi chẵn không đổi.”
Lẻ đổi chẵn không đổi.
Hắn ta sững sờ tại chỗ, gần như không nhận ra năm chữ này có ý nghĩa gì.
Qua hồi lâu, cuối cùng hắn ta mở to mắt ra, miệng há to tới mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
Đó là lẻ đổi chẵn không đổi đó!!!
Đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Ninh Ninh chứng kiến được kỳ tích thay đổi diện mạo trong lịch sử loài người.
Vẻ mặt Hạ Tri Châu giống hệt một chiếc kính vạn hoa bị hỏng, sau khi ngơ ngác, bàng hoàng, bối rối và xấu hổ, cuối cùng mới chuyển sang trạng thái phấn khích khó tả.
Hắn ta kích động tới run cả sống lưng, vươn đôi bàn tay run rẩy nắm lấy lòng bàn tay của Ninh Ninh, cực kỳ thành kính đọc kinh thánh của nhân loại: “Lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu xem góc vuông.”
Cú nắm tay này giống như sao Hỏa va vào Trái Đất, sự kết nối thành công giữa Thần Châu số 8 và Thiên Cung số 1 chắc chắn xứng đáng được ghi vào lịch sử cá nhân của Hạ Tri Châu, thật là một chuyện không thể nào quên.
Hai mắt Hạ Tri Châu rưng rưng, giọng nói như đang nghẹn ngào: “Một bóng ma, bóng ma chủ nghĩa cộng sản đang lảng vảng ở Châu Âu*.”
*Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản là một tài liệu chính trị được các nhà triết học Đức Karl Marx và Friedrich Engels viết ra.
Ninh Ninh nhìn hắn ta không chớp mắt, lớn tiếng trả lời: “Dân chủ giàu mạnh, văn minh hài hòa. Tự do bình đẳng, công chính pháp trị. Yêu nước yêu nghề, trung thực thân thiện."
Quả là chân ngôn hai mươi bốn từ hay ho và tuyệt vời.
Hai mắt Hạ Tri Châu ửng đỏ, trông như đảng viên cuối cùng cũng đoàn tụ với tổ chức trong một vở kịch gián điệp. Hắn ta hưng phấn tới mức suýt rơi nước mắt ngay tại chỗ: “Đồng chí! Tôi đã chờ đồng chí cho tới khi hoa tàn héo úa!”
Ninh Ninh gật đầu: “Đừng sợ, tôi rót cho anh một cốc Cappuccino, chúng ta quyết chiến đến bình minh.”
*
“Vậy là…” Ninh Ninh uống một miếng nước: “Anh cũng bị hệ thống đưa tới đây?”
“Đúng đúng đúng! Nhưng tình trạng của tôi khác với cô.”
Hạ Tri Châu nghe nàng kể xong, lộ ra vẻ mặt rõ ràng: “Cô nói cô đọc một quyển tiểu thuyết rồi xuyên thành nhân vật nữ phụ trong quyển sách đó, còn phải gây sự theo cốt truyện, nhưng trước giờ tôi không hề biết đến sự tồn tại của quyển tiểu thuyết này.”
Thấy Ninh Ninh có phần hoang mang, hắn ta nhỏ giọng giải thích: “Tôi trực tiếp đến thời không này đó, xuyên qua khi còn trong bụng mẹ. Từ khi sinh ra, trong đầu tôi đã có một âm thanh nói với tôi rằng nó là ‘Hệ thống đá mài đao’. Để giúp đứa con của thiên mệnh đang tôi luyện ở thế giới này thì tôi cần làm chuyện xấu theo sự chỉ dẫn của nó, đóng vai trò là một miếng đá mài đao.”
Vậy không khác nàng lắm.
Hạ Tri Châu tỏ ra rất hứng thú: “Nếu tiểu thuyết cô đọc thật sự có thể cho biết trước toàn bộ câu chuyện vậy thì kết cục của tôi sẽ thế nào? Tôi có trở thành người cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng, mỗi ngày tỉnh dậy trong chiếc giường rộng 5000 mét vuông không?”
“Hầu như là anh không xuất hiện trong tiểu thuyết.”
Ninh Ninh dừng một chút, ngẫm nghĩ nói: “Anh vô tình bị hệ thống đưa vào thế giới này. Chắc anh là nhân tố không chắc chắn nên trong nhân vật Hạ Tri Châu này có ít đất diễn trong truyện gốc cũng là chuyện bình thường. Dù sao nếu không có hệ thống, anh sẽ không cố ý khiêu khích nhóm nhân vật chính, từ đó không có nhiều cơ hội để lộ mặt trong truyện.”
Hai mắt Hạ Tri Châu trợn to, hệt như một kẻ thiểu năng trí tuệ, nào còn vẻ bình tĩnh ung dung lúc thi đấu thơ đâu.
Sau một lúc lâu, hắn ta bỗng nhiên bừng tỉnh ra: “Vậy kẻ thuê người tới đánh Bùi Tịch hôm qua là cô à!”
Hắn ta vừa nói xong, hai người đều có vẻ mặt đầy tang thương, rưng rưng nước mắt.
Nữ phụ ác độc Ninh Ninh nhìn đồng hương với ánh mắt đờ đẫn: “Anh có tiền chữa bệnh không?”
Nam phụ phản diện Hạ Tri Châu che ngực: “Ép khô viên linh thạch cuối cùng của tôi lúc còn là hoa khôi rồi. Thật không thể hiểu nổi mà, rõ ràng là muốn hại Bùi Tịch nhưng sao người bị thương luôn là chúng ta? Chúng ta là sói xám, sói đỏ hay đội hỏa tiễn vậy? Khổ quá đi.”
Đúng.
Hai nhân vật phản diện tội ác tày trời đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười nhợt nhạt yếu ớt và ngẫm lại thành tích to tròn như quả trứng ngỗng của mình.
“Nhưng nhiệm vụ tiếp theo của tôi cực kỳ hung hăng, chắc chắn thành công 100%.”
Hạ Tri Châu thở dài, nắm chặt tay thề: “Hệ thống không cho phép tôi tiết lộ thông tin. Sau tối nay, tôi sẽ kể cho cô nghe nhé. Tôi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa hết rồi, Bùi Tịch không thể thoát khỏi tôi được đâu. Nếu lần này thất bại tiếp, tôi sẽ ăn cốc nước này ngay tại chỗ!”
Ninh Ninh gật đầu: “Anh làm phản diện nghiêm túc thế, có biện pháp thắng lợi nào không?”
“Kiếp trước tôi học diễn xuất nên nhập diễn nhanh đó.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hạ Tri Châu cười ngờ nghệch, xấu hổ gãi đầu: “Thật sự không có kỹ năng gì đâu, chỉ có thể nói nhiệm vụ này rất đơn giản, chắc khó mà thất bại được.”
Ồ.
Ninh Ninh suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy anh có cách nào để kiếm tiền không?”
Đôi mắt Hạ Tri Châu bỗng chốc sáng ngời: “Cứ nói chuyện này với tôi đi, tôi sẽ không thấy mệt nữa! Tôi nghe chị gái trong phòng bếp bảo ngoài tôi ra còn một cô gái cũng đi xin ăn nữa, cô gái kia là cô hả?”
Ninh Ninh: “Đúng đúng đúng! Là tôi đó!”
Vậy là hai nhân vật phản diện lớn nhất ở giai đoạn đầu và giữa của câu chuyện tụ lại một chỗ để thảo luận rất nhiều về việc họ sẽ trả hết đống nợ, sống một cuộc sống bình thường ở thế giới loài người như thế nào.
Từ linh thạch đến Bitcoin, từ ăn mặc cần kiệm đến hệ số Engel, cuối cùng còn nắm tay nhìn nhau rưng rưng nước mắt, thiếu điều quay xong bộ phim “giấc mơ của người giàu”.
Gây họa cho nam chính làm gì chứ, làm cho túi tiền căng phồng không tốt hơn à?
*
Chạng vạng, trước viện của Bùi Tịch.
Hạ Tri Châu âm thầm nắm chặt vật trong tay, không đợi lâu đã thấy Bùi Tịch về muộn.
Tuy rằng từ lúc xuyên qua hắn ta đã bị ràng buộc với hệ thống nhưng qua nhiều năm, hắn ta không hề cảm nhận được bóng dáng của Bùi Tịch, mãi tới gần đây hắn ta mới thực sự bắt đầu làm nhiệm vụ.
Ninh Ninh nói hắn là nam chính trong một quyển tiểu thuyết sảng văn, Hạ Tri Châu nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của hắn ta thì nhân vật chính trong truyện dành cho nam thường có ngoại hình đẹp trai, tính cách vững vàng, nào giống Bùi Tịch lúc nào cũng tỏa ra năng lượng kiểu người sống thì chớ gần ông đây và hắn đẹp tới mức như yêu nghiệt.
Đừng nói nam chính, cho dù bảo hắn là trùm cuối cũng có người tin.
Nhưng! Dù cho Bùi Tịch đáng sợ tới đâu, thân là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, hắn ta sẽ không dễ dàng lùi bước! Ánh sáng của chính đạo sẽ luôn tỏa sáng trên trái đất!
“Bùi Tịch sư đệ.” Hạ Tri Châu xây dựng tư tưởng thật tốt trong đầu, phát huy chuyên môn diễn xuất của mình, cố gắng hết sức khắc họa hình ảnh một nhân vật phản diện nham hiểm không tham vọng: “Ta tên Hạ Tri Châu, hôm nay tới gặp ngươi… là muốn cho ngươi xem một thứ. Đừng có lộn xộn, bị thương không tốt đâu.”
Hay lắm! Giữ vững tác phong tiếp tục nào, Hạ Tri Châu mi chính là người đoạt giải Oscar trong Tu Chân Giới!
Bùi Tịch lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, không buồn để ý nhiều mà đi thẳng tới cửa sân nhỏ.
Đương nhiên Hạ Tri Châu không chịu nhượng bộ, túm lấy tay áo hắn: “Ta sinh ra trong gia tộc hàng ma, trời sinh có năng lực cảm nhận ma tộc. Gần đây ta đi ngang qua nơi này và phát hiện có một luồng ma khí rất nồng đậm. Không biết Bùi Tịch sư đệ có giải thích được không?”
Hắn ta nói xong, không nhịn được nghĩ, hành vi này quả nhiên là của một kiếm sĩ thuần 24k, đừng nói Bùi Tịch, ngay cả hắn ta nghe xong cũng không khỏi tự đấm mình một phát.
Thanh niên áo đen vừa bước vào cửa, nghe thấy lời này thì quay đầu lại. Hắn có một đôi mắt đen kịt đầy u ám như một vực nước sâu thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn ta không còn mảnh vụn.
Hạ Tri Châu rất không có tiền đồ mà hoảng sợ.
Sau đó hắn ta ngẩng đầu ra vẻ bình tĩnh, lấy từ trong tay ra một con dao cán dài màu đen tuyền, cười một cách cứng đờ: “Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Hạ, tên là Phá Ma Đao. Nếu nó dính máu tươi của ma tộc sẽ phát ra tiếng vo ve rất rõ.”
Hắn ta liếc mắt nhìn lời thoại hệ thống đưa: “Ta đã để ý tới ngươi lâu rồi, lúc nằm mơ mà cũng thấy ma khí xung quanh ngươi. Bùi sư đệ, ngươi có biết nếu nó chui vào cơ thể ngươi, nhấm nháp máu thịt… cuối cùng là cảnh tượng tuyệt vời thế nào không?”
Nói xong hắn ta đột nhiên rút đao ra, đâm thẳng vào cổ tay trắng nõn của Bùi Tịch.
Đây là nhiệm vụ của Hạ Tri Châu.
Là hậu duệ của một thế gia trừ ma, hắn ta cảm nhận được ma khí và dùng Phá Ma Đao đâm vào người Bùi Tịch. Dựa theo cốt truyện hệ thống cung cấp, lúc này ma khí ẩn nấp trong cơ thể Bùi Tịch hoàn toàn không bị phát hiện ra, vậy nên hắn ta chỉ đành xấu hổ thừa nhận sai lầm rồi bất đắc dĩ rời khỏi đây.
Rất đơn giản, chỉ trong một hơi…
Được rồi, Hạ Tri Châu rút lại mấy lời trên.
Tuy hướng đi chính xác nhưng Bùi Tịch không phải con cừu mặc cho người ta xâu xé, mà là con sói cô độc cực kỳ tàn ác! Con chó hệ thống! Thế mà dám bẫy hắn ta!
Phá Ma Đao chưa ra khỏi vỏ mà Bùi Tịch đã túm lấy tay hắn ta và vặn mạnh.
Xương cốt gần như trật khớp, Hạ Tri Châu ăn đau tới mức hít một hơi lạnh, đao trong tay rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
“Muốn chạm vào ta, ngươi phải có năng lực đó đã.”
Thiếu niên mặc đồ đen cười lạnh lùng, nhưng trong mắt lại không có ý cười nào, hệt như mùa đông băng giá. Giọng điệu của hắn vừa châm biếm vừa từ tốn: “Hạ sư huynh, đừng xen vào việc của người khác.”
Hạ Tri Châu rất muốn khóc.
Kiếp trước hắn ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi, để sống thêm một lần, hắn ta mới nhận nhiệm vụ Đá Mài Đao. Lúc đó hắn ta còn nhỏ, hắn ta đã vui vẻ nghĩ rằng chẳng phải chỉ huấn luyện một đứa bé tội nghiệp thôi ư, giống như nuôi một đứa con trai vậy.
Nhưng Bùi Tịch không phải con trai hắn ta.
Tên nhóc khốn kiếp này còn đáng sợ hơn cả hồn ma liệt tổ liệt tông của hắn ta. Lúc đối mặt với hắn, quả thực sống không bằng chết mà.
Nhưng hắn ta vẫn phải đi theo cốt truyện của hệ thống, nhướn mày đầy vẻ tà mị cuồng quyến*: “Vậy hả? Hôm nay ta phải xem cho rõ!”
*Tà mị cuồng quyến: Cụm từ thông dụng trên mạng dùng để mô tả vẻ đẹp của một người xấu xa nhưng vô cùng quyến rũ, thường áp dụng với các tổng tài hoặc boss phản diện để tạo cảm giác ngầu.
Hệ thống mi có cần nhấn mạng bốn chữ [Tà Mị Cuồng Quyến] kia không! Cần không!
*
Trong khi Hạ Tri Châu và Bùi Tịch đang đánh nhau thì trong điện Thanh Tiêu ở Thái Huyền Phong, Chưởng môn và chư vị Trưởng lão tập họp đông đủ.
Cuộc thi đấu vào bí cảnh Tiểu Trọng Sơn đã kết thúc. Thông qua quan sát linh lực và kiếm thuật của từng đệ tử, Huyền Hư phái cần chọn ra hơn chục người xuất sắc đại diện cho môn phái vào bí cảnh rèn luyện.
Giờ là lúc để chọn.
Thiên Tiện Tử thản nhiên ngồi xuống: “Tiểu đồ đệ của ta biểu hiện không tồi, mấy người cứ thong thả chọn, phiếu của ta dành cho tụi nhỏ hết.”
Sư Tĩnh Y trừng ông ấy một cái: “Vớ vẩn.”
Một trong số Trưởng lão, Lý Vong Sinh luôn biến mất dạng để lo du sơn ngoạn thủy nên hôm nay người đến bầu cử thay ông ấy là đệ tử thân truyền, Tần Xu.
Đối mặt với đông đảo tiền bối, Tần Xu không hề lộ ra chút rụt rè nào mà thuận miệng trầm giọng nói: “Nhắc tới đệ tử của Thiên Tiện Trưởng lão… hình như Hạ sư huynh đang tỷ thí với Bùi Tịch.”
Thiên Tiện Tử nhướng mày: “Hạ Tri Châu? Cái đức hạnh kia của nó mà cũng chủ động khiêu chiến người khác à?”
“Sau khi luyện kiếm, con đi ngang qua trước viện Bùi Tịch thì thấy Hạ sư huynh đang so kiếm với hắn.”
Tần Xu nghiêm túc trả lời: “Sư huynh cầm một thứ vừa dài vừa to màu đen trong tay, vừa lắc lắc vừa lẩm bẩm nói nhất định hôm nay sẽ khiến Bùi Tịch khuất phục mình.”
Tí nữa thì Thiên Tiện Tử phun cả miệng trà ra ngoài: “Gì? Trò nói gì cơ? Cái gì dài, cái gì to?”
“Sư đệ, đừng nghĩ bậy.”
Kỷ Vân Khai vẫn còn hơi bình tĩnh, cố gắng loại bỏ một số ý nghĩ không tốt ra khỏi đầu, bình tĩnh chậm rãi nói: “Ngoài vật đó ra, trò còn thấy gì khác không?”
“Hạ sư huynh chặn Bùi Tịch ở cửa.”
Tần Xu cố gắng nhớ lại: “Rồi bảo Bùi Tịch đừng lộn xộn, nếu không sẽ bị thương.”
Sắc mặt các Trưởng lão trắng bệch.
“Hơn nữa huynh ấy còn nói là mình để ý Bùi Tịch từ lâu rồi, đêm nào cũng mơ thấy nữa. Giờ đây cuối cùng cũng có thể mang đồ kia tới tìm hắn, nếu sau khi đâm vào cơ thể hắn mà đổ máu thì sẽ là cảnh tượng vô cùng tuyệt vời. Sau đó thì con rời đi.”
Sắc mặt các Trưởng lão chuyển từ trắng sang xanh.
Cả người Tần Xu đầy chính khí, hỏi không chút do dự: “Sư bá, trò chưa bao giờ nhìn thấy đồ kia, đó là pháp khí gì vậy? Sao Hạ sư huynh lại muốn dùng pháp khí đó chinh phục Bùi Tịch vậy ạ? Chinh phục như thế nào? Tại sao sau khi thấy máu lại tuyệt vời vậy?”
Các Trưởng lão…
“Đừng nói nữa, Tiểu Xu Nhi!”
Sư Tĩnh Y không đành lòng nghe tiếp, bước tới che miệng Tần Xu, vòng tay ôm nàng ấy vào lòng: “Quên hết những cảnh tượng đó đi! Khiến trò đau khổ rồi!”
Tần Xu: ?
“Dừng, dừng, dừng, không thể được.”
Thiên Tiện Tử uống sạch một hơi trà nóng: “Hạ Tri Châu và ta đều là bạn nghèo rách với nhau. Ta biết phẩm hạnh của đứa bé kia, nhất định nó sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
“Phải hay không thì nhìn Khuy Thiên kính là biết thôi.”
Sư Tĩnh Y nhẹ nhàng vuốt v e đầu Tần Xu: “Tiểu Xu Nhi đã bị hại, nếu Bùi Tịch cũng…”
Chưởng môn Kỷ Vân Khai im lặng một lát rồi gật đầu.
Khuy Thiên Kính là một trong những pháp khí của Huyền Hư Kiếm Phái, có thể chiếu ra cảnh tượng ở mọi ngóc ngách thuộc kiếm tông. Hiện giờ mở Khuy Thiên Kính ra chiếu cảnh trước phòng Bùi Tịch.
Mọi người ở đây đều đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy Hạ Tri Châu quần áo xộc xệch ngã trước cửa, bên kia thì là Bùi Tịch mang vẻ mặt lạnh lẽo, đang định xoay người đi.
Hiển nhiên kẻ trước bị đánh một trận, chật vật vịn cửa đứng lên, sắc mặt cực kỳ hung hăng: “Lần này coi như ngươi may mắn… Về sau đừng để ta tóm được ngươi, ngươi không có quả ngon ăn đâu!”
Sư Tĩnh Y cắn chặt răng, che lỗ tai Tần Xu lại.
Thế mà còn có lần sau!
Thấy Bùi Tịch không đáp lại, hắn ta không phục hét lên: “Chỉ là đứa con hoang trong núi mà thôi, dù ta không trị được ngươi thì sau lưng ta còn toàn bộ Hạ gia!”
Thiên Tiện Tử thở dài.
Còn tính vận dụng thế lực của gia tộc để khiến tiểu đồ đệ nhà mình khuất phục? Xem cha mẹ mi có đánh gãy chân tiểu tử nhà mi không.
“Hạ gia thì sao?”
Bùi Tịch chỉ cười lạnh, sự âm u trong mắt hóa thành mây đen: “Vô duyên vô cớ làm bị thương người vô tội, chẳng lẽ đây là phong cách của thế gia đại tộc ư?”
Kỷ Vân Khai xuất thân từ thế gia vọng tộc nắm chặt tay.
Đương nhiên không phải! Chỉ mình tên tiểu tử Hạ Tri Châu kia đầu óc có vấn đề mà thôi!
Bị đáp trả không thương tiếc, vẻ mặt Hạ Tri Châu đỏ bừng: “Hôm nay ngươi phản kháng ta… Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ bắt ngươi quỳ dưới thân ta xin tha! Bùi Tịch ngươi nhớ kĩ đó!”
Tai Chân Tiêu kiếm tôn đỏ lên.
Dưới thân… xin tha.
Ờm, ông ấy cảm thấy không khỏe lắm.
Màn đêm mờ mịt trong Khuy Thiên Kính, Bùi Tịch cất bước vào trong viện, lúc đóng cửa hơi nghiêng người, khóe miệng lười biếng hơi nhếch lên:
“Trước tiên hãy thắt lưng quần vào đi Hạ sư huynh.”
Lúc này Hạ Tri Châu mới nhận ra chiếc thắt lưng của mình bị rơi ra trong trận chiến trước đó, quần của hắn ta đang rộng thùng thình không ra hình gì.
Nhưng làm gì có phản diện nào thắt lưng quần trong lúc đánh nhau chứ, không cần mặt mũi à?
Thế nên hắn ta hừ lạnh một tiếng, mở ra đôi môi sắp cứng đờ để cười, nhướng mày rất có phong cách bá đạo tổng tài: “Sao thế, chẳng lẽ Bùi sư đệ thẹn thùng không dám nhìn?”
Hay cho một tên dầu mỡ, đủ ăn với cơm rồi.
Bên trong Thanh Tiêu Điện yên tĩnh như nấm mồ.
Mấy cặp mắt cùng nhau nhìn chằm chằm vào gương, thấy gương mặt bị phóng đại vô hạn của Hạ Tri Châu.
Nụ cười của hắn ta tà ác và điên cuồng, thanh âm vang vọng đại điện: “Ngươi là con mồi của ta, ngươi vĩnh viễn không thể trốn thoát đâu. Ha ha ha ha ha!”
Tên này biến thái quá.
Các Trưởng lão đều câm lặng, không ai nói nữa.
Cuối cùng Chưởng môn Kỷ Vân Khai phá vỡ yên tĩnh, chần chờ nói: “Đứa nhỏ còn bé không hiểu chuyện… Đừng đánh chết hẳn.”
Màn đêm buông xuống, môn hạ đệ tử Hạ Tri Châu của Lý Vong Sinh bị gọi vào Thanh Tiêu Điện.
Cùng lúc đó, một tin tức truyền đi như lửa cháy, quét toàn bộ giáo phái:
Sốc! Hạ Tri Châu cưỡng ép Bùi Tịch thất bại, bị giết ngược một cách tàn nhẫn! Rốt cuộc do đạo đức tha hóa hay nhân tính vặn vẹo, không có mắt nhìn, không có tai nghe!
Nghe nói lúc bị người qua đường phát hiện, thắt lưng uyên ương màu đỏ của Hạ Tri Châu vẫn còn treo trên đầu tên cuồng đồ kia!
Lúc nhìn thấy tin tức này trên bùa liên lạc hóng hớt, Ninh Ninh ngây ra một lúc.
Không thể nào.
Nhiệm vụ “không thể thất bại” mà Hạ Tri Châu hắn, hắn ta nói…
Là cái này sao?
Không hổ là người đàn ông từng làm hoa khôi. Chất đấy huynh đệ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.