Khi Hạ Tri Châu tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Trận mưa đêm qua cuối cùng cũng đã dừng, giữa từng rặng núi lấp ló ánh sáng. Sau khi tắm dưới mưa, ngọn núi mờ mờ được tô lên màu của sự ẩm ướt, một tiếng chim kêu cắt ngang sự yên tĩnh, mang đến ánh sáng nhạt nhòa.
Lồng kim cương của Minh Không như một chiếc dù khổng lồ, nó tỏa ra hào quang sáng ngời, bao phủ tất cả mọi người bên dưới.
Không ít tu sĩ vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ hoặc dựa hoặc nằm, rải rác ở khắp nơi. Trừ hắn ta ra, chỉ có hai người đã tỉnh, họ ngồi sóng vai cùng nhau, có vẻ đang thảo luận gì đó.
Đó là Minh Không và Hứa Duệ.
Hạ Tri Châu dịch lên phía trước một chút.
Minh Không khẽ nói: “Xướng Nguyệt Phong là nơi sâu nhất trong Tiểu Trọng Sơn, nếu tiếp tục đi về phía trước, sẽ gặp đại dương mênh mông sâu thẳm. Có lẽ nhờ vào địa thế độc đáo này, mới có thể khai sinh ra linh thực thánh phẩm cực kỳ trân quý - Ngân Ti Tiên Diệp.”
Hứa Duệ hiểu ra, gật đầu: “Cho nên, chư vị đều đến đây vì Ngân Ti Tiên Diệp, nhưng không ngờ Huyền Điểu canh giữ nơi đây không cho đi, tiểu sư phó bèn dựng lồng kim cương này để né tránh nguy hiểm.”
Gã ta đã chuẩn bị đầy đủ trước khi vào Tiểu Trọng Sơn, đương nhiên cũng biết về chuyện Xướng Nguyệt Phong.
Ngân Ti Tiên Diệp và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725030/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.