Trải qua một phen giày vò như thế, sắc trời đã sắp vào đêm.
Bầu trời như gương mặt của thiếu nữ khi đỏ bừng, vô thanh vô tức phủ thêm một lớp màu đỏ cam mờ nhạt ở giữa. Chân trời vẫn không có mấy gợn mây, phóng tầm mắt ra xa, ráng trời cuồn cuộn như thuỷ triều, bao trùm lên tấm gương mênh mông vô tận.
Cả người Ninh Ninh quấn trong áo khoác của Bùi Tịch, tay chân đều lọt thỏm vào trong một lớp vải bông rộng rãi. Dường như nàng cảm thấy rất thú vị nên phấn khởi vung tay áo giống như đang diễn kinh kịch, khiến những luồng gió mát thấm đẫm hương thơm.
Nước trong hồ chỉ cao tới eo, mặc dù bọt nước từ thác nước văng lên tung tóe nhưng nàng cũng không bị ướt sũng.
Bùi Tịch ngồi xổm nên cả người ướt đẫm, mái tóc dài đen óng rối bù nhỏ xuống từng giọt nước sau lưng hắn, thoạt nhìn giống như một con rắn nước đang lắc lư cái đuôi bám trên cổ của thiếu niên.
Không biết là vì đầm nước lạnh buốt hay vì nguyên nhân gì khác, ma khí vốn dày đặc ở trong cơ thể hắn lại vô tình từ từ rút đi, chỉ còn lại mười phần yếu ớt như tro tàn.
Trên áo khoác màu hồng nhạt đang phủ lên người hắn có mùi hương sơn chi nhàn nhạt, khiến hắn nhớ tới trên người Ninh Ninh cũng có mùi hương như vậy, thành thử có chút không quen, khẽ giật góc áo.
"Bùi Tịch, ngươi có thấy chuyện này rất lạ không?"
Ninh Ninh nhẹ nhàng bước đi, lúc nói chuyện thì nghiêng đầu sang nhìn hắn, không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725073/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.