Màn đêm dần buông xuống, hội đèn lồ ng mỗi năm một lần ở Loan Thành bắt đầu diễn ra.
Vì là hội đèn lồ ng nên cần chú ý tới một chữ “sáng”.
Ban đầu hoàng hôn trút hết, Loan Thành như một đứa bé sơ sinh mới tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tất cả đều đục ngầu, tối tăm và mù mịt.
Đợi khi nó mở hai mắt ra, đèn trường minh, đèn lồ ng cộng thêm vô số ngọn nến được thắp thành từng cụm, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là đèn đuốc sáng trưng. Dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu chói mắt, chiếu rọi cho cả tòa thành sáng như ban ngày.
Không khí ban đêm khô hanh bao trùm toàn thành, ánh đèn chập chờn ngắt quãng như như sao như lửa, khi Ninh Ninh bước vào đường phố đã nheo mắt lại dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu chói mắt.
“Bên này là đèn lồ ng, bên đó là đèn nhỏ có hình động vật.”
Trịnh Vi Khởi uống một bát cháo hoa quế, đồng tử tỏa ra ánh sáng ngời màu cam dưới đèn lồ ng: “Đáng lẽ lúc này nên tạo ra cuộc gặp thoáng qua giữa ta và một mỹ nam, ta gầy gò yếu ớt bị hắn đụng cho lảo đảo lùi về sau một bước, thoáng cái bùng lên lửa!”
“Rồi hắn nắm lấy tay tỷ kéo lên trên, dưới tác dụng quán tính, tỷ vô tình ngã nhào vào lồ ng ngực hắn. Hai người nhìn nhau đầy thâm tình, nảy nở lửa tình yêu.”
Ninh Ninh rất biết phối hợp nối tiếp câu chuyện, cắn miếng kẹo hồ lô trong tay.
Mặc dù nói như vậy nhưng xét tình hình thực tế của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725107/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.