🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Màn đêm dần buông xuống, hội đèn lồ ng mỗi năm một lần ở Loan Thành bắt đầu diễn ra.

Vì là hội đèn lồ ng nên cần chú ý tới một chữ “sáng”.

Ban đầu hoàng hôn trút hết, Loan Thành như một đứa bé sơ sinh mới tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tất cả đều đục ngầu, tối tăm và mù mịt.

Đợi khi nó mở hai mắt ra, đèn trường minh, đèn lồ ng cộng thêm vô số ngọn nến được thắp thành từng cụm, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là đèn đuốc sáng trưng. Dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu chói mắt, chiếu rọi cho cả tòa thành sáng như ban ngày.

Không khí ban đêm khô hanh bao trùm toàn thành, ánh đèn chập chờn ngắt quãng như như sao như lửa, khi Ninh Ninh bước vào đường phố đã nheo mắt lại dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu chói mắt.

“Bên này là đèn lồ ng, bên đó là đèn nhỏ có hình động vật.”

Trịnh Vi Khởi uống một bát cháo hoa quế, đồng tử tỏa ra ánh sáng ngời màu cam dưới đèn lồ ng: “Đáng lẽ lúc này nên tạo ra cuộc gặp thoáng qua giữa ta và một mỹ nam, ta gầy gò yếu ớt bị hắn đụng cho lảo đảo lùi về sau một bước, thoáng cái bùng lên lửa!”

“Rồi hắn nắm lấy tay tỷ kéo lên trên, dưới tác dụng quán tính, tỷ vô tình ngã nhào vào lồ ng ngực hắn. Hai người nhìn nhau đầy thâm tình, nảy nở lửa tình yêu.”

Ninh Ninh rất biết phối hợp nối tiếp câu chuyện, cắn miếng kẹo hồ lô trong tay.

Mặc dù nói như vậy nhưng xét tình hình thực tế của Trịnh sư tỷ, thực lực của tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ không thể khinh thường, nếu người bình thường va chạm với kiếm khí của nàng ấy…

Vậy sẽ biến thành một bộ phim kinh dị hoàn chỉnh “Tử Thần tới”.

“Nhưng mọi người nói coi, đám Trưởng lão kia nghĩ như thế nào vậy?”

Trịnh Vi Khởi nói: “Thế mà lại cho chúng ta đến Tháp Luyện Yêu rèn luyện. Đó có phải nơi người bình thường đi tới đâu?”

Lâm Tầm chỉ nghe thấy ba chữ “Tháp Luyện Yêu” đã không kìm được run cầm cập.

Không lâu trước đây các Trưởng lão đã tuyên bố địa điểm diễn ra vòng thứ hai của Thập Phương Pháp Hội. Với đa số đệ tử mà nói, không khác nào sét đánh giữa trời quang.

Tháp Luyện Yêu được xây trước đại chiến tiên ma. Trong lúc trận chiến diễn ra ác liệt, nó trở thành mục tiêu tấn công trọng điểm của Ma tộc, nhiều lần suýt thì bị công phá.

May sao có vô số Trưởng lão tiên môn liên hợp lại bảo vệ tháp nên mới không để quần ma xuất thế, nhiễu loạn nhân gian.

Rất ít người từng đi vào Tháp Luyện Yêu, bao gồm Ninh Ninh cũng nằm trong số ấy, cũng chỉ nghe tới cái tên này qua tin đồn và truyền thuyết.

Tòa tháp khổng lồ được xây dựng trên Côn Sơn, trong tháp giam giữ số lượng lớn yêu vật tà ma, ai ai cũng hung tàn thô bạo, điên cuồng khát máu, tàn sát vô số tính mạng thường dân, được người đời gọi là “nơi nguy hiểm nhất”.

“Lần này có thể giữ được mạng nhỏ đã không tệ rồi, kết quả chúng ta còn phải tranh đoạt lẫn nhau.”

Hạ Tri Châu mua một chiếc đèn con thỏ, cúi đầu nghịch lỗ tai nó: “Tuy rằng chưa lộ ra thi đấu cụ thể ra sao, nhưng trong Tháp Luyện Yêu còn làm được gì nữa đây? Xem ai giết được nhiều hơn thôi.”

Đây thực sự là một phương pháp hết sức đơn giản, không có bất kỳ mưu mô thủ đoạn nào, hoàn toàn chiến thắng bằng thực lực cá nhân, bất kể môn phái nào cũng có thể bộc lộ hết tài năng trong lĩnh vực của mình. Ngoại trừ vấn đề an toàn ra, thì tất cả phương diện khác đều ổn hết.

Nhưng các Trưởng lão đã dốc lòng chuẩn bị lâu như vậy, chắc hẳn đã thực hiện các biện pháp bảo vệ từ lâu, bảo đảm Thập Phương Pháp Hội không biến thành một cuộc tàn sát của yêu ma.

“Chúng ta bỏ qua chuyện này trước đi! Hôm nay là ngày hội đèn lồ ng, nếu bỏ lỡ thì sau này rất khó có thể gặp lại chuyện trọng đại này.”

Trịnh Vi Khởi cười ha ha: “Ta hỏi thăm rồi, ở Loan Thành có một ngọn núi Ngọc Hà, đó là nơi ngắm cảnh toàn thành tốt nhất. Đi, sư tỷ dẫn mấy đứa đi xem!”

Vậy nên một đám đồ đệ trẻ tuổi của Thiên Tiện Tử cộng thêm cái đuôi Giang Tứ đang nhàn rỗi không có việc gì làm, được nàng dẫn dắt tới núi Ngọc Hà.

Rừng núi sau khi vào đêm cực kỳ âm u, ngoại trừ ngôi chùa dưới chân núi thì không hề có công trình kiến trúc hay con người nào khác.

Khi Ninh Ninh ngẩng đầu, chỉ có thể trông thấy những bóng cây đen kịt bị gió thổi bay, giống như những đợt sóng lớn nối tiếp nhau, liên tục nức nở trong bóng đêm.

Nàng hào hứng bước đến nhưng không ngờ rằng đoàn người còn chưa kịp tiến vào trong núi tìm tòi thì đã bị một hòa thượng cao lớn mập mạp chặn dưới chân núi.

“A di đà phật, núi Ngọc Hà thuộc về Lộc Minh Tự chúng ta. Trụ trì đặc biệt ra lệnh người ngoài không được phép tiến vào trong hội đèn lồ ng.”

Hòa thượng này cao tới hai mét, lúc đứng bất động trông như một cái chày gỗ hình trụ vững vàng: “Mấy năm trước dân chúng trong thành ùn ùn kéo đến, kinh động đến muôn thú trong rừng. Vạn vật có linh, vẫn nên đừng quấy rầy là hơn.”

Nói tới đây hắn ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhướng mày lên, chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Tầm: “Nhìn cặp sừng rồng này… Chẳng lẽ là đạo trưởng Lâm Tầm của Huyền Hư Kiếm Phái?”

Lâm Tầm bỗng nhiên bị nhắc tới tên, theo bản năng cứng đờ sau lưng, ngơ ngác gật đầu.

“Vậy vị này chắc là Trịnh đạo trưởng, Ninh đạo trưởng, Mạnh đạo trưởng, Bùi đạo trưởng…”

Tầm mắt hòa thượng quét một vòng quanh đám người, lúc nhìn thấy Giang Tứ, rõ ràng âm lượng tăng lên rất nhiều, đôi mắt trừng lớn tới nỗi hòa vào trán: “Thiên Tiện Trưởng lão!”

Ồ đương nhiên không phải Thiên Tiện Trưởng lão rồi.

Giang Tứ đang định mở miệng phản bác, lại nghe Mạnh Quyết bên cạnh nghiêm mặt nói: “Đúng vậy. Tiểu sư phó có ánh mắt thật tinh tường.”

Giang Tứ: …?

“Tiểu tăng Ngộ Tĩnh, Thiên Tiện Trưởng lão, ta vẫn luôn mong muốn được tận mắt trông thấy ngài!”

Hòa thượng kích động tiến lên một bước: “Ngài là ánh rạng đông của chính đạo, người phát ngôn của kiếm đạo. Có thể gặp mặt Thiên Tiện Trưởng lão là ước mong bấy lâu của tiểu tăng!”

Giang Tứ: “Ta…”

“Sư tôn, ngài không cần phải bất ngờ thế đâu!”

Trịnh Vi Khởi túm chặt cánh tay hắn ta, vừa nói vừa truyền âm nhập mật: “Hôm nay chúng ta có thể lên núi Ngọc Hà hay không đều dựa hết vào ngươi!”

Giang Tứ: …

Giang Tứ nhếch khóe miệng lên: “Ừm.”

Ninh Ninh cũng cười nói: “Nếu tiểu sư phó sùng bái sư tôn như vậy, không bằng nói thêm vài lời với ngài ấy đi?”

Ngộ Tĩnh nhận được lời thì càng vui vẻ hơn: “Thật ư? Trong tất cả những sự tích của Thiên Tiện Trưởng lão, thứ khiến ta ấn tượng sâu nhất chính là việc ngài đã giết chết chín con cự giao chỉ bằng một thanh kiếm ở Phong Độ Lĩnh trong tình cảnh cả người đầy vết thương. Chẳng hay Trưởng lão có thể mô ta kĩ càng chi tiết chuyện ngày đó cho ta nghe không?”

Phong Độ Lĩnh là gì? Chín con cự giao là gì?

Giang Tứ rất muốn trả lời một câu “Không thể”.

Nhưng đám người xung quanh đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt độc địa tàn nhẫn, lưng hắn ta như kim chích, vô cùng đau khổ. Hắn ta chỉ cảm thấy mình vô cùng đáng thương, đám kiếm tu này đều không phải người mà.

“Một ngày kia, là chuyện cả đời ta khó quên.”

Hắn ta hít sâu một hơi, lặng lẽ nháy mắt ra dấu cho mấy người kia, mong muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Ai ngờ Trịnh Vi Khởi huýt sáo nghịch móng tay, Ninh Ninh chắp tay sau lưng cúi đầu nhìn chân, còn mấy người khác tuy rằng tồn tại, nhưng thật ra đã chết, đứng im tại chỗ bất động không nói một lời.

Giúp cái đầu ấy, cả đám rác rưởi vô dụng này.

“Con cự long kia lao tới vô cùng mạnh mẽ, đồng môn của ta ngã trên đất y như mì sợi, ai ai cũng miệng sùi bọt mép, cơ thể ngang dọc, tóc tai tán loạn, âm thanh rên rỉ tinh tế, nghe mà thương…”

Giang Tứ dùng tất cả vốn từ vựng mà mình có, sau đấy bỗng nhiên nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Tất cả sách báo hắn ta đọc gần đây, đều đến từ thoại bản không thể miêu tả của Trịnh Vi Khởi.

“Thân là một kiếm tu, sao có thể để đồng bạn chịu tai họa thế này! Trong lòng ta vô cùng đau đớn! Nước mắt ta không kìm được trào hết ra ngoài, ta vung kiếm điên cuồng, ta kêu to mạnh mẽ, ta cào cấu bản thân như một con sói hoang cho đến chút sức lực cuối cùng, ta muốn giết nó! Hơ!”

Hắn ta bịa chuyện một hồi, thế mà thực sự bịa ra được cảm xúc, gương mặt tức giận đập mạnh vào cái cây lớn bên cạnh, thở hổn hển như trâu:

“Ta đại chiến với nó ba trăm hiệp điên loan đảo phượng, dùng lợi kiếm của ta điên cuồng đâm vào trong cơ thể nó. Cứ thế nó rên rỉ, kêu to, vẫy đuôi lấy lòng dưới thân ta, còn ta thì cười vô cùng điên cuồng! Ha ha! Kiếm của ta là danh khí hiếm có, sao một ác giao nho nhỏ như nó có thể tránh thoát được! Ta mạnh mẽ vung kiếm lao tới, phát ra một tiếng gầm nhẹ vô cùng sung sướng!”

Cứu mạng với! Câu chuyện này ngày càng lệch lạc!

Ninh Ninh nghe tới trợn mắt há hốc mồm, nghĩ tới nghĩ lui, thì ra không phải gió lay động, mà là lòng nàng lay động; không phải lời nói của Giang Tứ bẩn thỉu, mà do lòng nàng đen tối.

Giang Tứ dứt lời, vẫn giữ nguyên tư thế dùng tay đập cây, che đi đôi mắt đỏ hoe lại hít một hơi thật sâu.

Bên tai truyền đến tiếng vỗ tay mạnh mẽ, quả thực là Mạnh Quyết vốn luôn ôn hòa tao nhã, rộng lòng như vầng trăng sáng: “Không hổ là sư tôn, kể lại vô cùng sống động, khiến người nghe phải rơi nước mắt.”

Tuy Ngộ Tĩnh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng chỉ biết ngốc nghếch vỗ tay theo: “Vô cùng hình ảnh, không hổ là Thiên Tiện Trưởng lão!”

Giang Tứ nhếch khóe miệng lên, hất phần tóc mai rối bù ra một bên, phát ra một tiếng cười lạnh từ cổ họng.

“Đúng rồi, ta còn có vấn đề này nữa!”

Ngộ Tĩnh nghe xong vô cùng sung sướng, lại hiếu kỳ nói: “Thiên Tiện Trưởng lão trời sinh kiếm cốt, tuổi còn trẻ đã danh chấn thiên hạ, không biết tu luyện theo bí quyết gì?”

Hắn ta biết cây gậy làm bằng da rắn.

Nụ cười của Giang Tứ cứng lại.

“Cái này ta biết!”

Kẻ vô dụng số 01 Trịnh Vi Khởi truyền âm trước: “Mỗi ngày sư tôn đều tu luyện sáu canh giờ, lúc nào cũng nghiền ngẫm kiếm phổ, nghe nói để tiết kiệm thời gian, đến tắm cũng dùng nước sông.”

Nàng ấy chưa dứt lời, trong đầu Giang Tứ vang lên một giọng nói khác.

Kẻ vô dụng số 02 Ninh Ninh nhanh chóng nói: “Ta biết, ta biết! Khi đói bụng ngài ấy thường ăn màn thầu để từ tối hôm trước, sau đó dứt khoát tích cốc để hấp thu linh khí thiên địa, mua hết kiếm phổ này tới kiếm phổ kia, vì kiếm tiền mà không tiếc bán quần đi, suýt nữa đã tới lầu hoa.”

Kế đó là tên vô dụng số 03 Hạ Tri Châu: “Sư thúc tu luyện đến không ăn không ngủ, cả ngày đều cầm kiếm chém trong Tháp Phù Đồ. Nếu là ta, nhất định sẽ mệt tới mức tự sát ngay lập tức.”

Cộng thêm kẻ vô dụng số 04 Mạnh Quyết: “Ngươi cứ nói luyện kiếm không biết ngày đêm. Ngày nào sư tôn cũng khổ tu kiếm ý, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, cho tới sau này trở thành Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái cũng chưa bao giờ dừng tu luyện.”

Vì đều truyền âm riêng cho Giang Tứ, vậy nên bọn họ không nghe thấy truyền âm của nhau.

Nhìn riêng lẻ thì mỗi cái đều hợp lý, lời của ai cũng có căn cứ, nhưng khi tất cả hội tụ trên lỗ tai của một người thì chỉ rối tinh rối mù lên không thể tưởng tượng được.

“Ờm, ta…”

Giang Tứ muốn chạy trốn, nhưng tầm mắt tiểu hòa thượng trước mặt lại sáng ngời như đuốc, âm thầm thúc giục hắn ta nhanh nhanh mở miệng. Những từ ngữ vô cùng hỗn loạn ấy kết hợp với nhau, khiến hắn ta mơ màng hồ đồ ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.

“Lúc đói bụng ta uống nước tắm để qua đêm, ngày nào cũng cầm quần chém ở lầu xanh, mệt đến mức tẩu hỏa nhập ma. Để kiếm chút tiền tài, thậm chí không tiếc tự sát ngay tại chỗ. Cho đến sau này trở thành Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái cũng chưa dừng lại việc đi tới lầu xanh.”

Cái gì thế này.

Xung quanh hoàn toàn yên ắng.

Đám người Huyền Hư Kiếm Phái đồng loạt xoay người đi, nhìn ngó cảnh vật khắp nơi.

Chỉ có Ngộ Tĩnh nghe được lời này mà kinh hãi, đồng tử run rẩy, mắt, miệng và lỗ mũi đều biến thành hình tròn vo, nhìn trông vô cùng hài hòa, rất giống bánh rán trên đĩa.

Chẳng lẽ đây là kiếm tu mạnh nhất hiện nay! Khủng bố! Quá là khủng bố!

Giang Tứ cố gắng kìm nén nước mắt: “Cái đó, chắc là, gần gần như vậy.”

Dứt lời cười xấu hổ ha ha vài tiếng, cố gắng cứu vãn: “Thật ra ta còn đọc sách nữa. Đọc ngàn cuốn sách tức là đi ngàn dặm đường, ha ha.”

Ngộ Tĩnh do dự một lát: “Không biết bình thường Thiên Tiện Trưởng lão đọc sách gì?”

Giang Tứ đang định há mồm, lập tức bị Trịnh Vi Khởi che miệng lại: “Quy tắc chung về kiếm thuật!”

Thực tế là “Tu Chân phong nguyệt ký”.

Ninh Ninh nghiêm túc bổ sung: “Cô quang kiếm pháp!”

Thực tế là “Thực cốt nguy tình: Sư tôn bá đạo của ta”.

Lâm Tầm nghe mà sắp khóc, để cứu lấy hình tượng của sư tôn, sợ hãi đóng góp chút sức lực: “Còn, thêm Mười hai chương kiếm kinh.”

Thực tế là “Đứa bé thiên tài mẫu thân ngây ngô”.

Giang Tứ không thể lên tiếng, chỉ đành gật đầu ngây ngô.

“Thì ra là như vậy!”

Không biết Ngộ Tĩnh nghĩ tới điều gì đó, vô cùng ngượng ngùng gãi đầu trọc của mình, gương mặt hung dữ xuất hiện màu đỏ: “Còn một vấn đề cuối cùng nữa… Thật ra ta vốn rất mong muốn được cùng nhau luyện kiếm với Thiên Tiện Trưởng lão, không biết ý Trưởng lão thế nào?”

Vận mệnh thật công bằng.

Khi một cánh cửa được mở ra cho một người, cũng sẽ đóng lại cánh cửa sổ của một số người khác.

Giang Tứ đã đoán được tương lai của mình.

Hôm nay gió thổi vào trong mắt, sao lại thấy cay cay?

*

Giang Tứ và Ngộ Tĩnh đi luyện kiếm.

Không có tiểu hòa thượng ngăn cản, việc lên núi hết sức dễ dàng. Ninh Ninh đi lên theo đường núi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng cây, rất nhanh đã lên tới đỉnh núi.

Núi Ngọc Hà không quá cao, nhưng lại có tầm nhìn vô cùng rộng rãi, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, tất cả ánh đèn của hàng nhìn ngôi nhà đều lọt vào tầm mắt.

Đêm khuya ánh sáng hỗn tạp hòa lẫn với làn khói cuồn cuộn bên sông Long Âm, hiện lên một làn sương mù mờ ảo lung linh, giống như tấm màn gợn sóng trong gió, che đi những ánh đèn được nối với nhau như những viên minh châu.

Sông Long Âm tràn ngập ánh lửa đung đưa nhìn từ trên cao xuống, thực sự trông giống như một con rồng đang uốn lượn vòng quanh. Cạnh đó khói sóng cuồn cuộn, khí thế phi thường.

Ninh Ninh nhìn tới hoa cả mắt, bên tai văng vẳng lời nói của Trịnh Vi Khởi. Trong lúc vô tình quay đầu, trong tầm mắt bỗng nhiên phát hiện bóng dáng Lâm Tầm trong góc.

Tiểu bạch long cách tất cả mọi người một khoảng nho nhỏ. Toàn bộ đỉnh núi đều bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có nơi hắn đứng là bị bóng râm của cây cối bao phủ, dày đặc như mây đen.

Cậu cũng đang tập trung nhìn cảnh vật dưới chân núi, có lẽ nhận thấy tầm mắt của Ninh Ninh, vội vàng quay đầu lại.

“Sao thế, sao đệ lại đứng đây một mình?”

Ninh Ninh bình tĩnh đi tới bên cạnh hắn, ánh đèn trước mắt dần mờ đi, chỉ để lại bóng dáng mơ hồ.

“Ta…”

Cậu không nghĩ sẽ có người tới đây, sau đó lùi lại một bước. Mặc dù quen biết Ninh Ninh được một thời gian rồi nhưng khi ở riêng với nàng, Lâm Tầm vẫn cảm thấy căng thẳng: “Ta cảm thấy nơi này rất tốt.”

Nói đúng ra, cậu ít khi dành thời gian nói chuyện riêng với ai.

Ninh Ninh dựa vào thân cây, hai tay chắp sau lưng, ngước mắt nhẹ giọng hỏi cậu: “Mấy ngày nay đệ ở trong môn phái thấy thế nào?”

Lâm Tầm không dám đối diện nàng, chỉ nhẹ giọng bảo “ừm” một tiếng.

Cậu và Bùi Tịch giống nhau, đều thuộc loại loại khép mình không giao du trong môn phái.

Nhưng trạng thái của hai người lại khác nhau. Bùi Tịch cố tình ngăn cách mình với người khác, thấy chán ghét và không cần thiết tiếp xúc với người khác; mà Lâm Tầm tuy rằng muốn làm quen với nhiều người hơn, nhưng trước giờ luôn sợ hãi nên chỉ bọc mình trong kén an toàn tuyệt đối.

Cậu ghét bản thân như thế này, nhưng cũng chỉ bất lực.

Cảnh tượng nơi này khiến Lâm Tầm nhớ tới tai nạn bất ngờ thời thơ ấu.

Một mình cậu rơi xuống vực thẳm, bị đám cự thú tà linh như quỷ mị bao vây, trong lúc đang đi lạc chỉ có thể trông thấy ánh lửa ở thành thị phía xa.

Những ánh sáng rực rỡ đó tưởng chừng như rất gần, tưởng như trong gang tấc, mà khi cậu vươn tay ra lại chỉ chạm vào bong bóng hư vô.

Cũng giống như lúc này.

Khắp nơi trong Loan Thành đều có ánh đèn dầu, ngay cả núi Ngọc Hà cũng nhuốm chút ánh sáng, nhưng thực tế bản thân núi rừng lại đen nhánh không có chút ánh sáng nào.

Cậu không giỏi ăn nói, giữa cậu và Ninh Ninh như có một sự im lặng xấu hổ.

Lâm Tầm lo lắng một hồi, đang tự hỏi nên đáp lời nàng thế nào thì bỗng nhiên nghe thấy giọng Ninh Ninh.

Nàng vẫn đang cười: “Đúng rồi, ta đồ muốn tặng cho đệ.”

Lâm Tầm mờ mịt ngước mắt.

Hai người bọn họ đứng dưới bóng cây im lặng, dường như hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào, náo nhiệt của thế giới bên ngoài.

Cô gái bên cạnh cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi trữ vật, một luồng ánh sáng chiếu vào từ khe hở trên nhánh cây, rơi vào chóp mũi nàng.

Bỗng Ninh Ninh nhếch miệng lên, một luồng ánh sáng chiếu rọi đốt ngón tay trắng nõn của nàng.

Cậu thiếu niên Long tộc ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.

Xuất hiện trong tay nàng, lại là viên dạ minh châu cậu mong nhớ kia.

Lâm Tầm ngơ ngác không nói chuyện.

Năm đó trong vực sâu thẳm đó, cậu từng mong mỏi có người đến kéo cậu một cái, cũng trong lúc tuyệt vọng khao khát được chạm tới ánh sáng nơi xa xôi.

Nhưng vẫn không có ai tới

Cho dù sau đó cậu được cứu khỏi vực sâu, nhưng do tính cách thay đổi mạnh mẽ nên ngoại trừ người thân trong gia đình ra thì không hề có ai chủ động tiếp xúc với cậu.

Cậu rắc rối như vậy, ngay cả nói một lời thôi cũng ngại ngùng, không thể tin tưởng bất cứ ai xung quanh, chỉ có thể đứng yên một chỗ như khúc gỗ, cô độc tách mình khỏi tập thể.

Lâm Tầm biết tình hình tài chính của Ninh Ninh.

Viên châu này có thể đào rỗng túi bạc của nàng.

Vì sao… làm vậy vẫn muốn mua cho cậu.

“Tặng đệ này, lần rèn luyện này nhất định phải cố lên đó.”

Ninh Ninh đứng trong vầng sáng, nâng mắt lên cười với hắn: “Sau này lúc nào ở một mình mà thấy sợ thì cầm nó ra nhìn một cái, vậy là có thể nghĩ tới chúng ta.”

Nơi này vốn là một vùng tối tăm duỗi tay không thấy được năm ngón, nhưng bởi vì nàng bước đến nên đã xua tan bóng đêm, tạo ra luồng sáng bạc như cảnh trong mơ.

Kế đó là hơi thở, nhiệt độ và âm thanh thuộc về con người, hết sức dịu dàng làm bạn bên cạnh cậu.

Lâm Tầm bỗng hít sâu vào một hơi.

Cậu cảm thấy khóe mắt mình hơi nóng.

“Tiểu, tiểu sư tỷ…”

Đôi mắt trứng tráng của Lâm Tầm đẫm lệ, sừng rồng trắng như ngọc đều nhuộm màu hồng nhạt, phần đỉnh khẽ lắc lư: “Đợi khi chúng ta trở về Huyền Hư Phái, ta sẽ mang toàn bộ dưa hấu, bí đỏ và dưa leo cho tỷ ăn, cũng xào vỏ dưa lên cho tỷ nữa, sẽ không bao giờ để tỷ phải đi xin cơm.”

Ninh Ninh phụt cười ra tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, nhét dạ minh châu vào bàn tay tiểu bạch long: “Được.”

*

Trịnh Vi Khởi dùng suốt một tháng miễn phí đọc thoại bản để Giang Tứ lấy thân phận Thiên Tiện Tử chịu luyện kiếm với Ngộ Tĩnh.

Đợi mọi người đi xuống núi Ngọc Hà, vừa lúc gặp được họ bên ngoài cổng chùa.

Cộng thêm cả một đám đông nghìn nghịt vây quanh.

Chẳng biết ai dùng đàn nhị chơi bài “Điệp Vũ”, giữa tiếng nhạc kéo dài không dứt, Giang Tứ trưng ra sắc mắt lạnh lùng, ánh mắt không màng sống chết vinh nhục đứng với Ngộ Tĩnh.

Nhạc nổi lên, kiếm nâng. Hai người nhón mũi chân, nhấc kiếm lên, để tay nhẹ nhàng đặt trên vai.

Mỗi chuyển động như được tăng tốc 0.25 lần, Giang Tứ lót chân, chạm vào kiếm, xoay tròn, lại đụng vào kiếm. Thoạt nhìn chẳng khác nào con bướm bay múa uyển chuyển, nghiêng ngả lảo đảo, vấp ngã đậu trên một câu gậy hình trụ.

Có người tò mò đặt câu hỏi: “Người đang luyện kiếm với Ngộ Tĩnh tiểu sư phó là ai?”

“Nghe nói là Thiên Tiện Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái.”

Không biết ai lên tiếng hùa theo: “Không hổ là người đàn ông gây ấn tượng mạnh cho cả Loan Thành, dáng múa như con bướm này, quá đẹp.”

Giang Tứ vẫn thờ ơ, trưng ra sắc mặt vô cảm của người chết, trong lúc nghiên người về trước, cả cơ thể gầy yếu bị Ngộ Tĩnh túm nâng lên cao.

Thoáng cái “Điệp Vũ” đi tới phần cao trào, nhóm người vây xem không nhịn được mà há hốc mồm

Hắn ta xoay tròn, bay tán loạn, xoay tròn, bay tán loạn, giơ những ngón tay hoa lan lên như bảy tiên nữ, cuối cùng cả người nhoáng lên, bắt đầu thực hiện động tác Thoms Full Spin* khó khăn trên tay Ngộ Tĩnh.

*Động tác trong thể dục dụng cụ và hip-hop.

Mọi người ở đây liên tục hoan hô, dù cho bất cứ ai trông thấy cũng phải nói thầm một câu dưới đáy lòng: “Không hổ là Thiên Tiện Trưởng lão, đẹp tới mức khiến lòng người rung động!”

Hay cho động tác đẹp đẽ của cặp tình nhân ở nông thôn lúc xế chiều, Trịnh Vi Khởi vừa định bước lên ngăn cản, lại đột nhiên nghe thấy giọng Ninh Ninh: “Sư tỷ, khoan khoan!”

Nàng cố tình hạ giọng xuống, như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó khiến người ta phải sợ hãi, trong giọng nói đầy vẻ hoảng hốt.

Trịnh Vi Khởi linh cảm điều gì đó, tầm mắt dời khỏi Giang Tứ và Ngộ Tĩnh, nhìn về phía đám người vây xem cách đó không xa.

Trong vô số dân chúng Loan Thành đang chân thành khen ngợi, người thanh niên đứng trước có dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, lúc cười khẽ nhìn họ cảm giác như gió xuân thổi vào mặt.

Ngoại trừ sư tôn Thiên Tiện Tử thân yêu của bọn họ ra, còn có thể là ai đây.

Chẳng biết ai thâm tình khen: “Loan Thành có Thiên Tiện, một điệu múa khuynh thành, lại một điệu múa khuynh quốc”.

Mà Thiên Tiện Tử cười vô cùng hiền lành, mỗi lời nói đều như hoa cúc dại nở rộ trong gió. Khi nói chuyện còn vẫy tay về phía bọn họ hết sức ân cần.

Giống như một con quỷ chết không nhắm mắt.

“Mấy. Người. Các. Trò. Nhanh. Lăn. Tới. Đây.”

*

Mạo danh chính chủ bị bắt tại trận, loại chuyện này thật sự có chút xấu hổ.

Cũng may Thiên Tiện Tử nể tình pháp hội ngày mai nên không phát rồ ra tay tàn nhẫn, mà là dùng giọng điệu hết sức ôn hòa để nói cho bọn họ rằng, nghĩa địa ở phương bắc là rẻ nhất, đợi đám đệ tử nhỏ tuổi đáng yêu của ông ấy hoàn thành thí luyện xong đi ra gặp mặt, có khi tới lúc đó sẽ dùng.

Ông ấy cười vô cùng dịu dàng, giống như một bà mẹ nhân hậu đáng yêu, khiến cả nhóm người cảm động tới mức đỏ bừng mắt lên, đợi khi quay về quán trọ đã là giờ Tý nửa đêm.

Trịnh Vi Khởi rất đáng tin cậy trong kinh doanh, thật thà tuân theo thỏa luận, vừa quay về nơi ở đã bán cho Bùi Tịch một quyển “Tu Chân phong nguyệt ký”.

Quyển sách kia dày như cục gạch, cứng như búa, đập vào chân một cái cũng có thể đập ra một lỗ thủng lớn.

Sau khi nhận sách hắn nhanh chóng cất thứ này vào túi trữ vật, trước khi từ biệt Trịnh Vi Khởi còn nhỏ giọng hỏi: “Sư tỷ, ta bắt đầu xuất hiện từ chương nào?”

“Đệ á?”

Trịnh Vi Khởi không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này.

Trong ấn tượng của nàng ấy, Bùi Tịch u ám quái gở, lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ, dường như trong đôi mắt chỉ còn lại kiếm ý, tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan tới hắn.

Càng miễn bản tới cái vở kịch yêu đương lãng mạn máu chó đầy đầu này, quả thực không liên quan tới hắn chút nào hết. Giờ tự nhiên kết hợp với nhau, trông thế nào cũng quái quái.

Nhưng nàng ấy vẫn thật thà đáp: “Đệ là đệ tử mới của sư tôn, vậy nên đất diễn khá ít. Đi thẳng tới chương thứ hai từ dưới lên là có tình tiết lần đầu tiên đệ lên sân khấu.”

Vậy là Bùi Tịch nói cảm ơn rồi về phòng, chuyện đầu tiên là ngồi ở mép giường lật quyển sách giải trí dày cộm kia ra, bắt đầu từ chương thứ hai đếm ngược.

Hắn đọc rất nhanh, gần như lướt nhanh như gió, lúc nhìn thấy tên mình mới nheo lại, kiên nhẫn từ từ đọc.

Đoạn hắn muốn tìm cách đó không xa.

Bùi Tịch mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn xung quanh, vô thức thở nhẹ. Chẳng biết tại sao đến giờ khắc này hắn lại thấy căng thẳng và do dự, nhịp tim lặng lẽ tăng lên.

[“Đó chính là đồ đệ mới nhận của sư tôn sao?”

Ninh Ninh tựa người trước cửa, nhìn bóng lưng đi xa của chàng thiếu niên, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt.

Ánh mắt nàng sâu thẳm, chẳng khác nào một kẻ săn mồi đang chờ con mồi cắn câu, dùng đầu lưỡi liếm môi: “Trông đáng yêu quá, đúng là mẫu người ta thích… Tỷ nhìn hắn đi, có giống một con mèo hoang không?”

Trịnh Vi Khởi lười nhác nói: “Đây là một cái gai, ta thấy khá khó đấy.”

“Một cái gai thì sao chứ?”

Ninh Ninh chỉ cười: “Hình như ta hơi thích hắn mất rồi.”]

Sau đó không có bất kì miêu tả nào về Bùi Tịch nữa. Bởi vì cuốn sách vẫn đang được xuất bản nhiều kỳ nên đoạn này chẳng khác đất diễn của người qua đường Giáp. Đây là cơ hội duy nhất để hắn xuất hiện trong “Tu Chân phong nguyệt” hiện nay.

“Đừng đùa chứ, mẹ của ta ơi! ‘Con mèo hoang’ là xưng hô vớ vẩn gì thế? Lại còn ‘dùng đầu lưỡi liếm môi’ nữa chứ, đúng là khiến người ta không thể chấp nhận được mà!”

Mấy lời văn này chẳng khác nào trực tiếp đổ một xô máu chó đầy dầu mỡ vào miệng, Thừa Ảnh khịt mũi coi thường. Nó nói được một nửa lại nhìn về phía Bùi Tịch, sau một thoáng ngây người bỗng nhiên thét chói tai:

“Bùi Tiểu Tịch! Thế mà ngươi, ngươi, ngươi lại đỏ mặt vì mấy dòng này hả? Lại còn cười nữa! Trời đất, có biết khóe miệng ngươi sắp kéo tới mang tai luôn rồi không?”

Mẹ kiếp, sao tên nhóc thúi này không có tiền đồ thế hả!

Uổng cho nó nghĩ Bùi Tịch thông suốt rồi, muốn mượn quyển sách này để hòa nhập vào đề tài của những người khác. Ai mà ngờ hắn mua “Tu Chân phong nguyệt ký” chỉ vì Hạ Tri Châu nhắc một câu ngắn ngủi với Ninh Ninh: “Ta nhớ hình như muội cũng có chút để ý Bùi Tịch”.

Ánh mắt Bùi Tịch lạnh lùng, phủ nhận không chút do dự: “Không có.”

Thừa Ảnh ỷ vào chuyện ngoài hắn ra không ai có thể nghe thấy, không phục la to: “Rõ ràng có! Ngươi muốn nhìn một chút xem Ninh Ninh thích ngươi sẽ là tình cảnh như thế nào!”

Sau khi nói xong nó không nhận được bất kì lời đáp lại nào, linh thể nhảy vài cái trong thức hải, gần như đoán được suy nghĩ Bùi Tịch: “Ồ, không phản bác hả? Không chối nữa luôn? Sao mặt càng đỏ hơn thế?”

Bùi Tịch vẫn không lên tiếng, thuận thế ngả người ra sau, nằm ngửa trên giường.

Quyển sách kia được hắn dùng để che lại gương mặt mình, người khác không thấy rõ biểu cảm, chỉ trông thấy gương mặt cơ thể thon dài của thiếu niên vẫn không nhúc nhích, ngón tay nắm trang sách đã chuyển sang màu xám trắng do dùng quá nhiều sức.

Qua một hồi lâu, hắn mới khẽ động đậy, đặt quyển “Tu Chân phong nguyệt ký” sang một bên đầu, sau đó cả người nghiêng đi, nhìn dòng chữ nhỏ bên trên.

Vài sợi tóc màu đen rối bù rơi trên trang giấy, đồng tử Bùi Tịch cũng đen nhánh, chẳng qua đã không còn vẻ hung hăng tàn nhẫn như ngày thường, mà kèm theo sự cẩn thận, cộng với nhút nhát không dễ phát hiện.

Thừa Ảnh cảm thấy tên nhóc này vừa đáng yêu lại đáng thương, lạnh lùng hỏi hắn: “Nếu ngươi thật sự thích Ninh Ninh, vậy sao không trực tiếp nói cho nàng ấy biết?”

Bùi Tịch không lên tiếng, vùi hơn phân nửa gương mặt vào gối, im lặng vươn tay phải ra, đụng vào dòng chữ trên giấy.

Trang giấy lạnh lẽo, kèm thêm chút cảm xúc thô ráp.

Ngón trỏ của hắn từ từ chuyển động, nhẹ nhàng xẹt qua hai chữ “Ninh Ninh” trong thoại bản, cứ như thể chạm tới bảo vật quý giá, vô cùng căng thẳng.

[Ninh Ninh chỉ cười: “Hình như ta đã thích hắn rồi.”]

Ninh Ninh nói thích.

Thích hắn.

Dù chỉ là những câu chữ khô khốc, nhưng khi Bùi Tịch tận mắt nhìn thấy, bên tai vẫn không kìm được nóng bừng lên.

Tuy rằng đáy lòng liên tục nói với bản thân rằng, đó chỉ là những lời nói vô cùng nực cười mà thôi, nhưng ánh mắt lại vô thức bị nó thu hút, chẳng biết đã thầm nhẩm những lời nói đó trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Tâm loạn như ma, mơ hồ xen lẫn vài phần vui thích lẫn sung sướng.

“Như hiện giờ là tốt rồi.”

Bên chóp mũi hắn tràn đầy mùi hương thoang thoảng của cây cối. Lúc hắn nhìn những dòng chữ kia, nơi đáy mắt hiện lên vẻ tự giễu, cuối cùng đáp lại Thừa Ảnh: “Tình nghĩa đồng môn… Người giống như ta, chẳng lẽ lại dám mong cầu nhiều hơn ư?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.