🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Em đang theo đuổi anh đó, Thẩm Hạc Xuyên à.

Lực sát thương của câu này lớn đến nỗi trái tim của Thẩm Hạc Xuyên như pháo hoa bên sông, nhảy nhót thật lâu mới có thể bình tĩnh được.

Từ khi ký hợp đồng với Kiều Nhạc đến nay, anh vẫn luôn tự dặn mình hãy làm mọi thứ thật chậm thôi, chỉ sợ chớp nhoáng sẽ xôi hỏng bỏng không, dù giữa cả hai đã có con nhưng vẫn không dám cướp cò.

Lúc mới biết Kiều Nhạc mang bầu, ngoài hạnh phúc, Thẩm Hạc Xuyên còn cảm thấy mình quá may mắn.

Vì Thẩm Hạc Xuyên tự nhủ như vậy liên kết sẽ bền chặt hơn, kể cả hợp đồng có hết hạn vẫn sẽ có lý do ràng buộc thêm.

Thật lòng mà nói, anh biết dự tính này không hề công bằng với Kiều Nhạc, nhưng lại chẳng có cách ngăn bản thân.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, Kiều Nhạc lại thẳng thừng rằng không muốn giữ con.

Như Thẩm Hạc Xuyên đã nói, em bé nằm trong bụng Kiều Nhạc, người chịu thiệt là Kiều Nhạc, nên người quyết định có muốn giữ hai em bé chắc chắn phải là Kiều Nhạc. Vì thế dù kết quả có thế nào, anh cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu, chuẩn bị sẵn tinh thần một đời không con cái.

Nhưng không ngờ lòng vòng một hồi, cuối cùng hai em bé cũng được ở lại.

Càng không ngờ đến là Kiều Nhạc muốn theo đuổi anh.

Thông tin này như một tiếng sấm nổ vang khiến Thẩm Hạc Xuyên ngẩn ngơ, mãi lâu sau giọng nói mới quay lại: "Em nói gì vậy?"

"Anh chưa nghe rõ ạ? Em nói là em đang theo đuổi anh đó!" Kiều Nhạc bắt đầu đếm đếm: "Hoa tươi, quà, bữa tối với ánh nến, còn hát tình ca cho anh nữa! Rõ ràng vậy mà sao anh phản ứng chậm thế?"

Thẩm Hạc Xuyên thầm bảo không phải anh phản ứng chậm đâu, là do anh không dám mơ đến.

Vì anh quá thích em.

Giây phút này, Thẩm Hạc Xuyên đột nhiên rất tự ti.

Rõ ràng anh là người rung động trước, nhưng vì lo Kiều Nhạc sẽ từ chối hoặc kì thị mà chọn cách nấu ếch bằng nước ấm, tính dùng hợp đồng trói chặt đối phương.

Và rồi choáng váng bởi một cú đánh trực diện từ Kiều Nhạc.

Người mình thích đang tỏ tình với mình, bằng tình yêu nồng nhiệt và chân thành, dũng cảm và kiên quyết.

Thẩm Hạc Xuyên hân hoan hơn bao giờ hết, dù có gom hết niềm vui khi chiến thắng một giải thưởng nào đó thời đi học, hay giành được dự án đầu tiên lúc mới chập chững vào đời cũng chẳng bằng khoảnh khắc này.

Thẩm Hạc Xuyên không thể kiềm nén được cơn sóng tình, hai tay ôm mặt Kiều Nhạc rồi cúi xuống hôn đối phương, lồng ngực như muốn vỡ tung vì nụ hôn tình rất tình.

Thậm chí anh còn ảo giác tiếng tim đập rộn ràng thật phiền biết bao.

Tiếng huýt sáo vang bên tai, Kiều Nhạc đưa tay nhéo eo của Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên miễn cưỡng buông người ra, để đầu cậu chôn trong ngực mình rồi ngẩng lên nhìn về nơi phát ra tiếng huýt sáo... Là tử hai người nước ngoài đi ngang qua, còn bật ngón cái khen hai người.

Hôn nhân đồng tính giờ đã phổ biến, có thể bắt gặp rất nhiều cặp đồng tính cả nam lẫn nữ trên đường, nên hành động của hai người không quá phản cảm ở nơi công cộng.

Đợi những người lạ đi khỏi, Kiều Nhạc ngẩng đầu từ lồng ngực của Thẩm Hạc Xuyên: "Anh vẫn chưa trả lời em đâu, anh có đồng ý cho em theo đuổi anh không ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên ổn định lại nhịp tim, tính bảo anh đương nhiên là đồng ý, đáng lẽ phải là anh phải theo đuổi em mới đúng, nhưng rồi không nói gì. Kiều Nhạc tiếp tục: "Chưa đồng ý cũng không sao ạ, em vẫn còn kế hoạch khác!"

Còn kế hoạch khác hả?

Lời nói đến miệng thì nuốt ngược lại, Thẩm Hạc Xuyên vô cùng tò mò với bí kíp cưa cẩm của đối phương: "Còn có kế hoạch gì nữa?"

"Bí mật bí mật!" Kiều Nhạc thần bí: "Anh cứ chờ xem nhé!"

Nhớ đến bài đăng "sến súa" trên vòng bạn bè của Kiều Nhạc, Thẩm Hạc Xuyên ho nhẹ rồi nhắc: "Đừng cầu kỳ quá, anh dễ đổ lắm."

Chỉ cần em mở lời, anh có thể đồng ý ngay tắp tự.

Thẩm Hạc Xuyên nghĩ thầm.

"Thế mai em mời anh đi xem phim nha?" Kiều Nhạc hỏi: "Mai anh rảnh không ạ?"

"Có chứ." Thẩm Hạc Xuyên không cần làm đúng giờ, công việc hầu như đều do các trưởng phòng xử lý, anh hỏi: "Em muốn xem phim nào?"

"Phải là em hỏi anh chớ!" Kiều Nhạc nói: "Anh muốn xem phim gì để em đặt vé."

Buổi tối gió lớn, dù mặc quần áo khá dày nhưng đứng ở bờ sông vẫn hơi lạnh.

Thẩm Hạc Xuyên nắm tay Kiều Nhạc, nhét vào túi áo khoác, cùng cậu đi về: "Về nhà rồi bàn nhé, kẻo nhiễm lạnh."

"Dạ!" Kiều Nhạc dùng tay còn lại móc điện thoại ra, có cuộc gọi video từ thím Dương.

Cậu tiện tay bấm nhận, Kiều Mãn xuất hiện trên màn hình.

"Anh ơi! Lúc nào thì các anh về ạ?" Kiều Mãn mặc bộ đồ ngủ con gấu, ngồi trên sopha hỏi cậu.

"Anh về giờ nè." Kiều Nhạc hỏi bé: "Sao giờ vẫn chưa ngủ thế? Mai còn phải đi học á!"

Thím Dương đứng bên cạnh cười bảo: "Hôm nay ở trường phát trang phục biểu diễn. Tiểu Mãn nhất định phải chờ hai đứa về để khoe đấy."

Trường mẫu giáo sẽ tổ chức tiệc tất niên vào thứ 7, cũng chính là ngày kia, và Kiều Mãn sẽ biểu diễn tiết mục nhảy.

"Đẹp lắm đấy ạ!" Kiều Mãn hào hứng khoe: "Em đã cho cụ và ông bà xem rồi! Ai cũng khen đáng yêu!"

Ông cụ Thẩm và vợ chồng Ngô Tuệ Lam cũng sẽ đến dự. Đáng lẽ còn đi xem sân khấu của Kiều Nhạc hồi Tết Dương lịch, nhưng phải tham gia một lễ cưới nên không thể phân thân.

Kiều Mãn giơ bộ quần áo lên cho Kiều Nhạc xem, nghe anh trai khen đẹp thì hai mắt cười cong tít: "Chú Thẩm đâu ạ? Anh cho chú Thẩm nhìn đi!!"

Kiều Nhạc xoay điện thoại sang một chút, để Thẩm Hạc Xuyên lọt vào khung hình: "Chú ấy đây."

"Chú Thẩm ơi!" Kiều Mãn gọi anh, lại giơ bộ đồ lên: "Đẹp không ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên cầm lấy điện thoại, nghiêng đầu ý bảo Kiều Nhạc mau đút tay vào túi rồi khen Kiều Mãn: "Đẹp lắm! Con mặc chắc sẽ rất đáng yêu!"

Kiều Mãn ôm quần áo: "Thế khi nào chú với anh về ạ? Con sẽ mặc cho hai người xem!"

"Giờ chú về đây." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Nhanh thôi sẽ về đến nhà."

"Vâng ạ!"

Tắt video call, Kiều Nhạc cất điện thoại, một tay nhét trong túi áo mình, tay còn lại thì đút trong túi áo của Thẩm Hạc Xuyên, mười ngón đan nhau.

Nơi hẹn hò không xa khu chung cư Lâm Giang, nên rất nhanh đã về đến nơi.

Kiều Mãn ở nhà đếm ngón tay chờ hai người, vừa nghe tiếng mở cửa lập tức nhảy chân sáo, háo hức lấy dép đi trong nhà cho cả hai.

Một nhà ba người cùng chung kiểu dép con gấu, Kiều Nhạc thay dép, xoa cái đầu bé xíu: "Cảm ơn cục cưng!"

"Đừng khách sáo ạ!" Kiều Mãn cười hì hì: "Mau đến xem quần áo mới của em nè!"

Thím Dương đi đằng sau, giải thích: "Hôm nay đã mặc thử một lần để gọi video khoe với phu nhân."

Kiều Mãn còn muốn gọi video cho cậu mợ ở quê, nhưng tiếc là thím Dương không thêm bạn We Chat với mợ.

Kiều Nhạc hiểu tâm lý thích khoe của trẻ con, cực kỳ hào hứng mà giục giã: "Anh muốn xem quá đi! Là bé khủng long đúng không? Cục cưng mặc vào chắc chắn sẽ rất đáng yêu!"

Nói rồi định bế Kiều Mãn theo thói quen, tay mới thò xuống nách bé thì bị Thẩm Hạc Xuyên ngăn lại.

"Để anh."

Thẩm Hạc Xuyên đón Kiều Mãn từ tay Kiều Nhạc, dùng một tay bế bổng bé lên, tay còn lại nắm tay Kiều Nhạc đi vào nhà, đến phòng khách mới thả Kiều Mãn xuống.

Chân vừa chạm đất, Kiều Mãn đã nhanh nhẹn cởi áo ngủ, Kiều Nhạc vươn tay giúp bé, thím Dương liền bảo: "Để thím làm."

"Cháu thay được ạ." Kiều Nhạc nói, nhà bật lò sưởi nên không sợ Kiều Mãn bị lạnh.

"Em tự làm được ạ!" Kiều Mãn nhanh nhẹn cởi quần áo, rồi thoăn thoắt tròng bộ đồ khủng long vào người.

Kiều Nhạc giúp bé kéo tay áo, kéo khoá trước ngực, đi quanh hai vòng, trầm trồ: "Dễ thương quá! Bé khủng long ở đâu đến vậy? Có phải là chạy khỏi vườn bách thú không đó?"

Kiều Mãn há mồm, học phim hoạt hình: "Grao grao!"

Kiều Nhạc bị chọc cười, đưa tay véo cái má bầu bĩnh trong mũ trùm đầu, hùa theo: "Dữ quá đi! Anh sợ quá nè!"

Kiều Mãn cười he he: "Anh giúp em chụp ảnh gửi cậu mợ nha!!!"

"Được luôn."

Kiều Nhạc cầm điện thoại chụp cho bé, Kiều Mãn tạo đủ các dáng đáng yêu, thím Dương ở cạnh cũng quay video, mặt tràn đầy nụ cười yêu thương.

Thẩm Hạc Xuyên nhìn ba người tương tác, không kìm nổi nụ cười.

Chỉ 8 tháng nữa thôi, trong nhà sẽ nhiều hơn hai em bé.

Kiều Nhạc quay chụp kha khá ảnh và video cho Kiều Mãn, nhóc con khoe khoang đủ, được thím Dương dỗ về phòng đi ngủ.

Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc cũng về phòng đi tắm.

Trong lúc Kiều Nhạc đang tắm, Thẩm Hạc Xuyên vào phòng closet tháo cặp khuy măng sét Kiều Nhạc tặng.

Anh không cất đi vội, mà nâng trong tay ngắm nghía, những ký ức của buổi hẹn hò tối nay tua lại như một bộ phim quay chậm.

Dáng vẻ Kiều Nhạc tặng măng sét, khi cậu đứng ở ven đường hát tặng mình, cả dáng vẻ đối phương tỏ tình ở bờ sông.

Mỗi cảnh mỗi cảnh đều khiến trái tim anh rộn ràng hơn bao giờ hết.

Chỉ có trời mới biết Thẩm Hạc Xuyên muốn đồng ý với Kiều Nhạc biết bao nhiêu, hoặc cũng tỏ tình, để đối phương nhận lời mình.

Nhưng cũng rất mong chờ Kiều Nhạc sẽ tán đổ anh thế nào, muốn biết kế hoạch theo đuổi của đối phương ra sao.

Không phải hai người chưa từng ở riêng, nhưng khoảng thời gian "hẹn hò" với Kiều Nhạc như có ý nghĩa đặc biệt.

Thẩm Hạc Xuyên bắt đầu mong chờ buổi hẹn ngày mai.

Thẩm Hạc Xuyên cúi đầu cười khẽ, cảm giác mình như một thằng nhóc choai choai.

Nhưng cũng chẳng sao, anh rất vui vẻ chấp nhận tâm trạng ấy.

Thẩm Hạc Xuyên đặt khuy măng sét về hộp đựng, lấy điện thoại chụp lại, màu xanh của viên đá càng long lanh và độc đáo hơn dưới ánh đèn, y hệt sự ngạc nhiên bất chợt mà Kiều Nhạc mang đến.

Chụp xong, chọn ảnh của Kiều Nhạc ở nhà hàng và ảnh đôi khuy măng sét đăng lên vòng bạn bè.

Thm: Trong văn hoá phương Tây, vic tng khuy măng sét mang ý nghĩa thiêng liêng. [hình nh][hình nh]

Là người chẳng bao giờ đăng vòng bạn bè, bài đăng vừa nhảy lên đã là một cú nổ lớn, bình luận ào ào như thác chảy.

【? 】

【?? 】

【Công khai à!】

【Ý nghĩa gì cơ?】

【Đỉnh đỉnh!!!!!】

Thẩm Hạc Xuyên chẳng quan tâm đến bình luận, tự thả like cho bản thân, chờ Kiều Nhạc tắm xong thì đến lượt mình.

Kiều Nhạc tắm xong đi ra, cầm sổ bút lập kế hoạch hẹn hò, cậu nhắn cho Trần Hạo, hỏi buổi hẹn hôm nay sao rồi.

Trần Hạo là cậu trai thích tám chuyện, gửi cả đống tin nhắn thoại sang. Kiều Nhạc nhìn thời lượng 59 giây cho mỗi tin nhắn, đầu tê rần lựa chọn chuyển thành văn bản.

"Ngày mai tớ sẽ tặng cho cô ấy một bó hoa nữa, tớ nghĩ thành công sắp gõ cửa rồi!"

Kiều Nhạc im lặng, tuy hôm nay Thẩm Hạc Xuyên chưa nhận lời, nhưng xét theo phản ứng của anh thì cũng cảm thấy cách mạng sắp thành công.

Nên cậu quyết định học Trần Hạo, ngày mai tiếp tục tặng hoa cho Thẩm Hạc Xuyên.

Nên sáng hôm sau, Thẩm Hạc Xuyên nhận được bó hoa thứ hai từ Kiều Nhạc, thấy tấm thiệp viết tay kẹp trên đó, đột nhiên nhớ lại status sến súa trên vòng bạn bè.

Anh nín thở mở vòng bạn bè của Kiều Nhạc, status mới nhất bật ra.

Nhc Nhc: [hoa tươi] Mong rng chúng mình sm chiu yêu nhau.

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Khẽ khàng thở phào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.