Tiếng gọi "Chị dâu" này suýt thì làm Trần Lệ lên cơn đau tim.
Bà không ngờ năm mới Tết đến lại gặp phải Lương Thục Linh ngay cửa nhà. Đã 3 năm kể từ khi Lương Thục Linh đi Thâm Quyến, họ cũng mất liên lạc luôn.
"Cô đến đây làm gì?" Trần Lệ nhìn Lương Thục Linh: "Áo gấm về làng à?"
"..." Lương Thục Linh nhíu mi, quay đầu bảo tài xế đi trước, chờ xe rời khỏi mới hỏi Trần Lệ: "Anh cả đâu chị?"
"Anh của cô à." Trần Lệ bảo: "Sáng nay thì ở nhà, nhưng giờ chắc đi kiếm ăn chỗ khác rồi, con cái cũng mặc kệ."
Bà nói đầy mỉa mai khiến Lương Thục Linh khó chịu, nhưng giờ có việc cần nhờ nên phải mềm mỏng: "Chị à, hôm nay em về không phải để cãi nhau với chị, chị đừng móc mỉa em."
Thật ra Trần Lệ là người tính nết hiền hoà, rất ít khi cáu giận, nhưng vừa thấy Lương Thục Linh liền sục sôi không nguôi.
"Tôi móc mỉa cô?" Trần Lệ bật cười: "Cô dám làm mà còn sợ người ta nói móc mình à? Tôi đang bận, không rảnh đón tiếp, cô đi đi."
Nói rồi, bà lập tức xoay người, Lương Thục Linh bám theo, đánh giá khoảnh sân: "Nhà mình vẫn như ngày xưa, chẳng có gì thay đổi."
Trần Lệ đáp: "Đâu thay đổi nhiều như cô."
Lương Thục Linh của hiện tại khác hẳn với quá khứ, người dắt đầy trang sức lộng lẫy, quần áo, túi xách toàn hàng hiệu, nhìn một cái là biết đổi đời giàu sang.
Nhìn bà ta vàng bạc đầy người, Trần Lệ không khỏi nghĩ đến Kiều Nhạc.
Nhớ lại khoảng thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ky-hop-dong-hon-nhan-voi-tham-tien-sinh/2771138/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.