Chuyển ngữ: Dú
Chương 68: Cháu kêu cháu không tin tà cơ mà.
Đậu Xuân Đình nói xong mới biết mình lỡ miệng, mồm nhanh hơn não, đến lúc này mới cười mếu máo, "Ý cháu là, sô-cô-la... có nhân... thật lòng đóng phim..."*
(*Đoạn này cũng chả hiểu sao tự dưng sang nghĩa này, gốc là: 夹心... 巧克力...)
Cậu chàng lắp bắp, chẳng tìm được lí do nào cho hay nên tuyệt vọng lắm, chỉ còn nước nói với Tống Phù Đàn: "Anh đánh em đi cho rồi."
Tống Phù Đàn: "..."
Tống Khởi Vân nhìn cả hai, "Hai đứa nói đi."
Lan Hà không biết Đậu Xuân Đình đoán được từ bao giờ mà bán đứng họ như vậy, song hiện nay không rảnh truy cứu, anh muốn cứu vãn tình thế hơn: "Đạo diễn Tống à, thật ra..."
Ông hơi nâng tay lên, nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Anh càng nghĩ càng thấy toang, liếc một cái khẳng định với Tống Phù Đàn xong mới mở lời: "Cháu xin lỗi vì đã lừa bác quá nhiều lần, giờ mà lừa bác nữa thì cháu thất đức quá."
Tống Khởi Vân: "..."
Đến giờ mới thấy quá thất đức à?!
Tống Khởi Vân bị sốc, nhắc lại một chuyện: "Cháu kêu cháu không nuôi cổ..."
Lan Hà, một người từ xưa đến nay luôn hết mình phản đối ấn tượng rập khuôn: "Cháu không nuôi thật mà, chỉ nuôi hai gia tiên trong nhà thôi."
Tống Khởi Vân: "..."
Tống Phù Đàn chẳng đắn đo lắm về chuyện come out. Hắn nhìn sang Đậu Xuân Đình, để ý đến tiểu tiết hơn: "Cậu vừa mới nói đến "thật lòng" gì đó?"
Anh cũng thắc mắc. Không phải anh mặt dày, mà là giả như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-lam-vo-thuong-ban-thoi-gian-thi-tui-hot/1625729/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.