CHƯƠNG 639
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Nhiễm ở bên cạnh, Lương Hạnh hơi xấu hổ rút ngón tay bị quấn một cục trước mặt Triệu Mịch Thanh về, cười nói: “Để cô Tống chê cười rồi.”
Tống Nhiễm mím môi, định lên tiếng nhưng bị lời mời đến phòng ăn dùng cơm của mẹ Triệu cắt ngang, cô thu hồi tầm mắt, rồi đứng dậy, đi tới phòng ăn trước.
Trên bàn ăn, mẹ Triệu sốt sắng hỏi thăm đầu đuôi mọi chuyện ở hội đồng quản trị hôm nay, biết trong đó có nhiều sự giúp đỡ của Tống Nhiễm, nên bà cũng cảm ơn không ngớt.
Tống Nhiễm không nói gì nhiều, cũng ăn rất ít, ăn xong, cô liền đứng dậy ra ban công phòng cho khách để hóng mát, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lương Hạnh đang đi tới đây, nên mỉm cười nhìn cô ấy.
Hai người phụ nữ vịn lan can ngắm nhìn phong cảnh sẩm tối ở Tấn Thành, gió đêm đã bắt đầu trở nên ấm áp thổi vào mặt, mang theo cảm giác nóng hầm hập.
“Cảm ơn.” Cuối cùng, Lương Hạnh là người lên tiếng trước, để bày tỏ lòng biết ơn vì hôm nay Tống Nhiễm đã ra tay.
Còn Tống Nhiễm thì mắt nhìn thẳng về phía trước, khẽ lắc đầu, không đáp lại, nhưng đã nói rõ mục đích đến đây ngày hôm nay: “Thật ra, tôi tới đây để tìm cô.”
Hình như Lương Hạnh hơi ngạc nhiên, cô cụp mắt, nhìn chằm chằm ngón tay đang đan vào nhau của mình, không khỏi nhớ lại những suy nghĩ vụn vặt từng quanh quẩn trong đầu mình.
Cuối cùng, cô đành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ly-hon-chong-cu-luon-muon-theo-duoi-toi/172219/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.