Đáy mắt Triệu Mịch Thanh trào lên vẻ nham hiểm, vẻ mặt tức giận lạnh lùng, không hề thương hoa tiếc ngọc túm lấy vai cô hất ra khỏi người mình, rồi một tay mở cửa, không nói câu nào đã ném thẳng cô ra ngoài.
Rầm, cánh cửa đóng lại.
Phó Tuyết Thảo đứng bên ngoài gõ cửa hét lớn: “Mịch Thanh, Mịch Thanh! ”
Triệu Mịch Thanh đã tỉnh rượu hơn một chút, hoàn toàn không để ý bên ngoài, mặt mũi sầm sì, vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, anh tùy ý quấn một chiếc khăn tắm bên hông đi ra ngoài, sắc mặt vẫn rất kém, lau qua loa mái tóc ướt, rồi đi ra phòng khách cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một dãy số.
Bên ngoài đã không còn tiếng gõ cửa.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, không đợi đầu bên kia lên tiếng, Triệu Mịch Thanh đã lạnh lùng nói: “Cố Thời, có phải tôi đối xử với cậu quá tốt nên cậu cứ thế mà bán đứng tôi đúng không?”
Cho dù bình thường anh bình tĩnh trầm ổn đến đâu, thì lúc này anh cũng không khỏi nổi giận, ngay cả giọng nói cũng toả ra mùi thuốc súng nồng nặc.
Hình như Cố Thời cũng không bất ngờ gì về cuộc gọi này, còn cười ha ha nữa: “Người anh em à, chiêu này hơi thiệt một chút nhưng anh không thấy hiệu quả rất rõ ràng à? Nếu tôi tìm một người phụ nữ xa lạ cho anh, chắc chắn anh sẽ bài xích, dù gì Phó Tuyết Thảo này cũng chờ đợi bên anh nhiều năm như vậy, nếu anh không hề có hứng thú với cô ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ly-hon-chong-cu-luon-muon-theo-duoi-toi/2655807/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.