Tấn Viễn một thân đồ nam ra cửa, trở về lại mặc một thân đồ nữ, lúc vào cửa trực tiếp đem Tấn Tĩnh hoảng sợ.
"Em, em, em." Tấn Tĩnh ôm gối ngồi trên sô pha xem TV, đột nhiên nhìn thấy Tấn Viễn sau khi vào cửa, tròng mắt đều cả kinh muốn rớt ra, nói chuyện cũng lắp bắp, "Sao lại ăn mặc như vậy.”
"Bên ngoài trời quá nóng," Trở về Tấn Viễn cũng không câu nệ như ở bệnh viện, vội vàng kéo dải ruy băng buộc cổ ra, "Mặc váy mát mẻ hơn một chút.”
"Lừa quỷ à, Tấn Viễn!" Tấn Viễn nói lời này Tấn Tĩnh một chữ cũng không tin tưởng, buổi sáng từ lúc Tấn Viễn ra cửa, cô liền cảm thấy không thích hợp, lúc này cảm giác không thích hợp kia càng đạt tới đỉnh điểm, "Vì sao mỗi lần em đi gặp người này đều phải mặc nữ trang?”
"Không có," Tấn Viễn đem đồ đạc trong tay buông xuống, một mực phủ nhận, "Buổi sáng em cũng là mặc đồ nam ra cửa đó thôi."
"Vậy vì sao trở về lại mặc đồ nữ?" Tấn Tĩnh hiện tại nhìn Tấn Viễn thế nào cũng như thấy quỷ, "Tấn Viễn, em phải cho chị một lời giải thích."
"Ừ..." Tấn Viễn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Giải thích chính là em đối với thứ em muốn viết lúc trước lại có cảm hứng mới, cho nên cần mặc đồ nữ trải nghiệm một chút.”
"Em cái này cũng quá là diễn đi," Tấn Tĩnh ôm tay, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Tấn Viễn, "Hiện tại ngay cả lý do cũng lười suy nghĩ trước, trực tiếp hiện thân. ”
"Nói thật," Tấn Viễn đẩy cửa phòng ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-mac-vay-toi-be-cong-ong-chu/941931/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.