Mẫn Cát: “Dính, dính giày ai?”
Xa Sơn Tuyết: “Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa? Ngươi có thứ gì như thế không?”
Mẫn Cát vô thức đáp: “Có, nhựa cây Tuyết Liên có được không? Võ Di lâu thường dùng thứ này để dán gỗ. Sau khi dính thì nhìn qua cứ tưởng rằng hai khối gỗ này vốn đã là một, không tách ra nổi.”
Tuy Xa Sơn Tuyết không biết thứ cậu nhắc đến là gì nhưng vẫn làm theo kế hoạch gốc của mình, y nói: “Được, vậy bây giờ ngươi lấy nó dán chân mình vào giày, sau đó trước khi thi đấu thì giả vờ chỉnh sửa trang phục, dán giày ngươi lên mặt đất…”
“Vậy không phải là ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ đợi hắn đánh thôi hả?” Mẫn Cát cuống lên.
“Ta còn chưa nói xong”, Xa Sơn Tuyết gõ nhẹ đầu cậu một cái: “Lát nữa ngươi cứ đứng yên tại chỗ, chờ bao giờ hắn qua thì cho hắn một kiếm là được.”
“…”
Yêu cầu này quá đỗi vô lí, thật sự là Mẫn Cát cũng chẳng muốn làm theo đâu.
Nhưng mà cậu không có thời gian để suy nghĩ thêm nữa, Lưu thiếu gia đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu buông những lời lẽ thô tục không thể lọt tai, giục cậu nhanh chóng vào trận.
Thi đấu kiểu này tất nhiên là không thể dùng kiếm thật, mà Lưu thiếu gia thì lại không mang theo kiếm gỗ dùng để luyện tập ở bên người. Thế là Mẫn Cát đành phải cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh (tuy rằng mặt cậu đã tái mét hết cả rồi),tranh thủ lúc đi vào phòng lấy kiếm gỗ thì dùng nhựa cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-mat-tri-nho-ta-va-ke-thu-yeu-nhau/568371/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.