🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Nghe nói gì chưa? Lão cán bộ phố Wall về nước rồi, đang chuẩn bị dấn thân chính trị đấy, mẹ anh ta đã vung tiền mở đường rồi!"

Ánh đèn mờ ảo trong phòng VIP của quán bar như che giấu biểu cảm của mỗi người, khiến người ta khó phân biệt được cảm xúc của họ.

Người vừa nói bỗng hướng về phía giữa phòng, nịnh nọt hỏi: "Cậu Hoắc, mẹ anh hình như có xích mích với mẹ lão cán bộ đó, hay là hai người cũng...ưm..."

"Hình như có cãi nhau vài lần chứ nhỉ?" Hoắc Nhân Kiệt ngồi chính giữa có vẻ lơ đãng, cầm ly rượu tu một hơi rồi nói: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Vừa dứt lời, có người đẩy cửa vào, vẻ mặt phấn khích: "Đoán xem tôi vừa thấy ai?!"

"Lão cán bộ!"

"Thật hay đùa vậy, sao anh ta lại đến chỗ này được?!"

"Chắc là có người tiếp đón, hình như uống cũng kha khá rồi, đang đi vào nhà vệ sinh kìa!"

"Ha ha ha, chắc là chuồn đi tè thôi, dù sao lão cán bộ cũng không coi trọng...Ê anh Hoắc, anh đi đâu đấy?!"

Lúc này, Hoắc Nhân Kiệt đã đứng dậy, vội vã đi ra cửa, không quay đầu lại nói: "Tôi đi vệ sinh, không ai được đi theo!"

Rầm một tiếng, cửa phòng VIP đóng sầm lại.

Đám công tử ăn chơi trác táng nhìn nhau, bắt đầu bàn tán: "Không lẽ tự đi tìm gái à?"

"Em út ở đây cũng được đấy, chất lượng cao,
chơi chơi cũng được."

"Anh Hoắc keo kiệt thế, sao không rủ anh em đi cùng?"

Hoắc Nhân Kiệt tìm mấy nhà vệ sinh mà không
thấy bóng dáng quen thuộc đâu, thở dài một hơi định bỏ đi thì khoé mắt lại liếc thấy một gương mặt sắc lạnh đang soi gương trước bồn rửa tay.

Anh ta mừng rỡ, định bước vào thì chợt nhớ ra
điều gì, đảo mắt một cái, khoé miệng nhếch lên nụ cười ranh mãnh...

"Bảo bối, sao anh lại ở đây?" Hoắc Nhân Kiệt loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, không nói không rằng nhào vào lòng Mạnh Khung Kỳ: "Có phải anh muốn hẹn hò riêng với em không?"

Bất ngờ bị vật thể hình người nhào tới, Mạnh Khung Kỳ giật mình, nhìn kỹ mới nhận ra người
này: "Hoắc... Hoắc Nhân Kiệt?!" "Tránh ra." Anh ta trầm mặt, giơ tay định đẩy.

Nhưng ai ngờ, kẻ say rượu lại có sức mạnh kinh
người, một cú đẩy đã ép anh ta vào bồn rửa tay: "Không tránh! Vất vả lắm mới tóm được anh, em
không tránh đâu!"

Ánh mắt Hoắc Nhân Kiệt mơ màng, khoé miệng nhếch lên nụ cười kỳ quái, chưa để Mạnh Khung Kỳ lên tiếng, anh ta đã tự mình hôn lên.

Nụ hôn vừa mạnh vừa cuồng nhiệt, như muốn trút hết những cảm xúc không thể nói ra.

"Um..."

Tên điên này.

Mạnh Khung Kỳ thầm mắng trong lòng nhưng lại vô thức bị cuốn theo.

Thật mềm mại.

Thật ngọt ngào.

Anh ta không nhịn được nghĩ, chút lý trí còn sót
lại dường như bị thiêu rụi bởi ngọn lửa. Tên Hoắc Nhân Kiệt này... cũng biết cách đấy chứ!

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Mạnh Khung Kỳ giật mình mở mắt, đẩy Hoắc
Nhân Kiệt ra, giơ tay lau miệng: "Mẹ kiếp, anh có biết mình đang làm gì không?!"

Lưng đập mạnh vào tường, Hoắc Nhân Kiệt lại bật cười.

Lão cán bộ vậy mà cũng chửi thề?

Lần này xem anh còn quên được tôi không?! Vậy mà bỏ đi nước ngoài ba năm trời?!

Sao anh nỡ hả?!

Nhìn Mạnh Khung Kỳ xấu hổ bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh, Hoắc Nhân Kiệt cũng không đuổi theo, anh ta đứng dậy khỏi tường, chỉnh lại áo vest, thản nhiên bước ra ngoài.

Tối đó về nhà, lấy một hộp sữa Vượng Tử từ tủ lạnh ra, anh ta vẫn còn cười ngây ngô.

Mẹ Hoắc ló đầu ra: "Chuyện gì vui thế, kể cho mẹ nghe với."

"Không có gì." Hoắc Nhân Kiệt tiếp tục uống
sữa.

Cô em gái bên cạnh chen vào: "Người thầm mến về nước rồi, anh đang vui đấy!"

Mẹ Hoắc nhảy dựng lên khỏi ghế sofa: "Thầm mến?! Ai cơ?! Sao mẹ không biết?!"

Cô em gái còn định nói thêm thì bị Hoắc Nhân
Kiệt bịt miệng, hạ giọng đe dọa: "Nếu em dám nói lung tung, anh sẽ xử đẹp bạn trai em!"

"Anh dám!" Cô em gái trừng mắt, nói không rõ lời.

Hoắc Nhân Kiệt cười "Em xem anh có dám không, ai mà chẳng biết em với Tổng Hiểu Nam
đều là mấy đứa nào yêu đương nổi tiếng trong giới..."

Cô em gái trợn trắng mắt, dậm chân bỏ lên lầu.

Chưa kịp để mẹ Hoắc hỏi thêm, Hoắc Nhân Kiệt đã chuồn mất dạng.
-----
Hôm sau, tiệc rượu.

Phó Chu Trì làm chủ bữa tiệc mời Mạnh Khung
Kỳ ăn cơm.

Mọi người đã ngồi vào chỗ từ sớm, chỉ có bên
cạnh Mạnh Khung Kỳ là còn trống.

Anh ta liếc nhìn, quay sang hỏi Phó Chu Trì:

"Còn ai nữa à?"

"Ừ." Phó Chu Trì gật đầu: "Sắp đến rồi."

Mạnh Khung Kỳ không nói gì, nhấp một ngụm
trà Long Tỉnh trước mặt.

Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang
lên bên tai.

"Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn, lát nữa sẽ tự phạt ba ly!"

Mạnh Khung Kỳ suýt nữa thì phun ngụm trà trong miệng ra, quay phắt đầu lại nhìn kẻ vừa
đến, quả nhiên thấy khuôn mặt đáng ghét của
Hoắc Nhân Kiệt: "Là anh!"

"Là tôi!" Hoắc Nhân Kiệt cười hì hì đáp lại: "Lâu rồi không gặp, anh còn nhận ra tôi cơ đấy?"

"Hóa thành tro tôi cũng nhận ra!" Mạnh Khung Kỳ nghiến răng, giọng điệu không mấy thân
thiện.

Hoắc Nhân Kiệt coi như không nghe thấy, tiếp tục nói đùa: "Được lão cán bộ phố Wall nhận ra,
tôi thật sự vinh hạnh quá!"

Những người có máu mặt trong giới đều có mặt, Mạnh Khung Kỳ không tiện nổi giận, chỉ có thể
hít sâu điều chỉnh cảm xúc.

Rượu qua ba tuần, mọi người đều đã ngà ngà say, anh ta liếc nhìn Hoắc Nhân Kiệt bên cạnh mặt đã đỏ bừng, giọng khàn khàn hỏi: "Chuyện tối qua,anh không nhớ gì sao?"

"Chuyện gì?" Hoắc Nhân Kiệt vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt mơ màng: "Tối qua tôi say quá, đầu óc
trống rỗng."

"Tốt, rất tốt!" Mạnh Khung Kỳ lại nghiến răng.

Hoắc Nhân Kiệt, cậu giỏi lắm!

Chúng ta chưa xong đâu!

"Vậy, lúc đó em cố tình gây sự chú ý của anh?" Mạnh Khung Kỳ cắn nhẹ vào vành tai mềm mại, giọng thở d.ốc hỏi: "Em không sợ anh coi em là
loại người tùy tiện sao?"

"Đau đau đau!" Hoắc Nhân Kiệt kêu đau: "Chậm một chút!"

Lúc này, anh ta rất muốn giơ tay đầu hàng: "Anh
học bá của em ơi, ngoài chiêu này ra, em thật sự không nghĩ ra cách nào khác, ai bảo trong mắt
anh chỉ có sách vở, chẳng có gì khác chứ?"

Tốt nghiệp đại học là chạy ra nước ngoài du học,
chẳng cho ai cơ hội nào cả!

"Bây giờ toại nguyện rồi, em vui không?" Mạnh Khung Kỳ véo eo Hoắc Nhân Kiệt, giọng điệu
mờ ám hỏi.

Hoắc Nhân Kiệt hít hít mũi: "Vui!"

"Nhẹ tay chút nữa, em sẽ càng vui hơn!"

Mạnh Khung Kỳ nhếch mép: "Sao được?"

"Em mưu mô như vậy, đương nhiên phải nhận
được hồi báo xứng đáng rồi."

Trước khi ngất đi, Hoắc Nhân Kiệt liếc nhìn ánh
bình minh đang len lỏi qua khe rèm cửa, mơ màng nghĩ.

Biết trước lão cán bộ điên cuồng thế này, lúc trước có chết cũng không dám trêu chọc!

Cứ tiếp tục thế này.

Eo cũng gãy mất!

"Em hối hận rồi à?" Mạnh Khung Kỳ đột nhiên ghé sát tai, hơi thở nóng rực: "Muộn rồi!"

Dù em là con mồi hay thợ săn.

Đã vào lòng của anh.

Em đừng hòng trốn thoát!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.