“Nội dung quá nhiều không tóm tắt được!” Còn có thể lớn đến mức nào nữa chứ, Chu Khải nhớ tới hòn ngọc quý trên tay mình hồi xưa, tăng thêm sức lực nắm chặt: “Liêu Tinh Thần nhà tôi giao cho thầy, hy vọng thầy có thể che chở thằng bé đến khi tốt nghiệp.” Vi Quốc Học suýt nữa quỳ rạp xuống. Tô Tần cố ý đăng ký các hạng mục giống với Triêu Dương. Đợi đến khi lên sân làm nóng người, Tô Tần chạy tới nói với cậu: “Triêu Dương, tháng sau sinh nhật tôi cậu có tới không?” Động tác của Triêu Dương hơi khựng lại, ngày mà cậu sống lại trùng hợp chính là ngày sinh nhật của Tô Tần, cảnh tượng đêm đó đến giờ vẫn còn sờ sờ ở trước mắt. Triêu Dương lắc đầu: “Không, tôi không rảnh.” Tô Tần cảm thấy trái tim như bị người ta nhéo mạnh một cái, gã cười khổ nói: “Được rồi, lát nữa thi đấu cố lên.” Tô Tần bắt lấy gậy cuối cùng, lấy thành tích xuất sắc đứng nhất, đây là vinh quang thuộc về tập thể lớp 11, mọi người cùng nhau xông tới hoan hô. Triêu Dương nhìn thời gian, cách đó không xa sân nhảy cao đã được chuẩn bị, một đám nữ sinh vây quanh bốn phía sân thi đấu, reo hò liên tục. Tô Tần nhìn bóng lưng Triêu Dương rời đi, gã không hề có niềm vui sướng sau khi đoạt giải, chỉ thấy thất bại bao trùm, đuổi đám người đang chạy tới chúc mừng đi. Vu Tiểu Lạc cầm khăn lông với nước khoáng bước đến: “Thắng rồi mà còn không vui hả?” Hai lần trước thì còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ngu-day-truc-ma-lien-bien-thanh-ban-trai/2983269/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.