Dương Hân Lan liên tục trực suốt hai ca đêm, áo khoác blue trắng còn chưa kịp cởi ra thì đã nhận được tin nhắn của Vi Quốc Học gửi tới, nội dung viết đầy đủ chi tiết các cột điểm trong cuộc thi vừa rồi của con trai.
Từ Lỗi không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu.
Vẫn thảm hại y như cũ, vẫn đội sổ không khác gì quá khứ.
Hàng xóm trộm liếc mắt nhìn tầng sáu ở đối diện, cười nói: “Ôi trời, bà Dương lại đang mắng con trai này.”
Con cái luôn luôn là con nhà người ta tốt nhất, mẹ Từ Lỗi trở về phòng nhìn thấy Từ Lỗi đang bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã xem phim trên ti vi, cái gì mà top mười của lớp, thành tích thật tốt trong nháy mắt đều biến thành cái gai cả.
Dương Hân Lan nhìn tờ phiếu phiểm đỏ chót cay mắt, một hơi thở tắc trong ngực, thiếu chút nữa ngất luôn.
Giống như toàn bộ thế giới này chỉ có mỗi cậu là kẻ bình thường vô vị còn sống vậy.
Bà và Triều Hải suốt bao nhiêu năm nay quá bận rộn với công việc, không phải là những ngày làm việc dài vô tận thì cũng là vô số những việc lặt vặt khác quấn thân, gần như không trở về nhà bao nhiêu.
Bà giẫm trên giày cao gót, nổi giận đùng đùng quay về nhà, gần như là đá văng cánh cửa phòng của Triều Dương, hai tay chống nạnh, đầu hơi cúi xuống, mắng thành một bài sớ.
Trước kia Triều Dương bị Dương Hân Lan giáo huấn luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ngu-day-truc-ma-lien-bien-thanh-ban-trai/3745/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.