Hai ngày trước, khi quân phản loạn giao chiến với Ngũ Quân Doanh, Ngũ Quân Doanh vốn đã không cầm cự nổi. Vào mùa đông vốn dễ xảy ra loạn lạc, quân phản loạn trên đường đã dụ dỗ khá nhiều dân thường, đẩy họ ra trước để Ngũ Quân Doanh liên tiếp bại trận.
Phía Mạc Bắc không thể rút binh, viện binh từ Thái Nguyên lại chậm trễ chưa tới. Ngoài mặt Chung Yến Sanh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thực tế mỗi ngày đều lo lắng đến mức đi tới đi lui trong phòng.
Cho nên sự xuất hiện đột ngột của Bùi Hoằng thật sự như cơn mưa đúng lúc, chẳng khác nào thần binh giáng trần.
Lần trước tạm biệt tại quán rượu, Chung Yến Sanh còn tưởng sau này sẽ không gặp lại Bùi Hoằng nữa. Cậu nhảy từ trên xe ngựa xuống, hai mắt sáng lên: “Cảnh Vương Điện hạ!”
Phát quan của Bùi Hoằng hơi lệch, bên hông đeo bội kiếm, cưỡi ngựa với vẻ phong trần mệt mỏi, trông không còn giống như người chỉ biết ăn chơi hưởng lạc trước đây, nhưng vẫn còn đâu đó vẻ tiêu sái. Hắn ta nhảy xuống ngựa, thở dài với Chung Yến Sanh: “Có phải ta nên tự xưng là Cảnh Vương thúc thúc không?”
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn gọi: “Cảnh Vương thúc thúc.”
“…” Bùi Hoằng câm nín: “Ta vẫn thích nghe ngươi gọi ta là Cảnh Vương ca ca hơn.”
Chung Yến Sanh thầm từ chối trong lòng.
Bởi vì cậu đã có một Định Vương ca ca rất hay ghen rồi.
Không biết Bùi Hoằng lôi từ đâu ra một chiếc quạt phe phẩy, đùa cợt nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa, trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhan-lam-vai-ac-thanh-ca-ca/1647342/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.