Không ngờ Tiêu Lộng lại đột nhiên mở miệng đồng ý phương pháp trị liệu hoang đường này. Chung Yến Sanh nghẹn lời, tiếp tục phản đối: “Không được.”
Tiêu Lộng cúi mắt nhìn cậu: “Được.”
“Không… ưm ưm!”
Chung Yến Sanh còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tiêu Lộng dùng tay bịt miệng.
Chung Yến Sanh: “…”
Mắt Tiêu Lộng sáng rực: “Không nói gì tức là đồng ý.”
Chung Yến Sanh giận đến nỗi muốn đấm hắn thêm một phát, rồi cũng đấm thật.
Tiêu Lộng không tránh không né, để mặc cậu đánh một cú không mạnh không nhẹ vào ngực mình, miệng nhếch lên: “Đánh ta, cũng xem như đồng ý rồi.”
Nếu không phải Lâu Thanh Đường còn đang ở bên cạnh, Chung Yến Sanh đã muốn cắn hắn rồi.
Sao lại có con chó xấu xa vừa vô liêm sỉ vừa vô lý như thế này chứ!
Lâu Thanh Đường ho khan, giải thích cho mình một chút: “Chung tiểu công tử đừng trừng ta, đây là phương pháp trị liệu đúng đắn. Nếu hai lần Định Vương Điện hạ tỉnh lại đều liên quan đến việc tiếp xúc với ngươi, vậy thì thử một chút cũng không sao, dùng máu làm thuốc mới cần phải cẩn thận.”
Nghe giọng y khá chân thành, Chung Yến Sanh bị ép không còn cách nào, đành gật đầu.
Thấy Chung Yến Sanh gật đầu, Tiêu Lộng mới buông tay, mỉm cười nhìn cậu.
Chung Yến Sanh buồn bực không thèm để ý đến hắn: “Có cần chú ý gì khác không?”
“Có.” Lâu Thanh Đường lấy một cuốn sách tranh từ trong tay áo ra: “Để phòng ngừa, sợ ngươi không buộc chặt, không kiềm chế được hắn. Ngươi đã từng xem Xuân Cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhan-lam-vai-ac-thanh-ca-ca/1647385/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.