Chung Yến Sanh ngẩn người một lúc, mới lơ đãng đáp: “Em… em thấy hơi chóng mặt.”
Không thể nói, tuyệt đối không thể nói đồ đạc trong phòng này quý cỡ nào.
Chung Yến Sanh quyết định sau khi về phủ sẽ nghiên cứu kỹ luật pháp Đại Ung.
Mặc dù từ trước đến nay cậu chưa từng nghiên cứu kỹ luật pháp, nhưng cũng có thể nhìn ra với quy mô của trạch viện này, cộng với những thứ trong thư phòng, chắc chắn đủ để bị tịch thu tài sản.
Chung Yến Sanh thất vọng đến mức nghiến răng.
Cha cậu bình thường trông thanh liêm chính trực như vậy, mà lại có một mặt không ai biết thế này!
Chẳng lẽ là thiếu gia thật bị nhốt trong trạch viện này phát hiện bí mật tham ô của Hoài An Hầu, tố giác ông nên mới dẫn đến cảnh tan nhà nát cửa của phủ Hầu gia?
Tên nhóc này lại đang ngẩn ngơ cái gì đây?
Tiêu Lộng chống cằm, hôm nay cẩn thận quan sát Chung Yến Sanh từ đầu đến chân.
Qua lớp lụa trắng khiến tầm nhìn bị che mờ, dáng vẻ thiếu niên với hàng lông mi dài đen nhánh cụp xuống giống như đang uất ức điều gì đó. Làn da trắng sứ mịn màng như thể phát sáng, lại tựa như chiếc bình sứ mỏng manh trên bàn, đẹp đẽ và dễ vỡ.
Mặc dù trêu chọc đứa nhỏ này rất thú vị, nhưng Tiêu Lộng quyết định tạm thời không chấp nhặt với cậu nữa.
“Ngồi xuống.” Tiêu Lộng cầm bút, ánh mắt dừng trên văn thư trước mặt, nhẹ nhàng gạch đi một cái tên: “Bị ai bắt nạt à?”
Chung Yến Sanh tỉnh lại, ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhan-lam-vai-ac-thanh-ca-ca/1647482/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.