Tề Diệp bị chọc cho khóc không bao lâu, cậu nhóc ở bên cạnh dường như cũng bị ảnh hưởng.
Nhìn thấy mắt anh trai nhà mình đỏ hoe, bắt đầu méo miệng oa một tiếng khóc theo.
Trong lúc nhất thời một lớn một nhỏ bị chọc cho khóc.
Đường Lê có chút nhức đầu.
“Oa oa oa, anh nói dối! Anh, anh rõ ràng đã hứa với em nhẹ một chút, anh gạt người! Anh xấu! Anh là người xấu! Đồ bại hoại!”
Tề Minh siết chặt quả đấm nhỏ của mình đập vào người Đường Lê để trút giận cho anh trai mình.
Nhưng chút sức lực này đánh Đường Lê còn không được tính là nhột.
“Được rồi, được rồi, tôi khốn nạn, tôi bại hoại, được chưa. Anh em mấy người làm bằng nước sao? Khóc mãi rồi vẫn còn khóc được.”
Đường Lê vừa dứt lời, từ ghế sô pha bên kia vèo một cái gối bay tới.
Cô tránh sang một bên, không bị đập trúng đầu.
“Không phải chứ Tề Diệp, cái bệnh một lời không hợp liền động thủ của cậu có thể sửa một chút được không? Nói thế nào tôi cũng coi như hảo tâm bôi thuốc cho cậu, vừa rồi cắn tôi thì thôi đi, bây giờ sao lại ném đồ vào người …”
“Cút! Cút ngay!”
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã thấy cậu nghiến răng đem đống gối còn lại trêи ghế sô pha ném tới.
Lúc Đường Lê nhẹ nhàng trốn tránh, cô thấy người bên kia đỡ lấy thân mình với lấy chai rượu thuốc trêи bàn trà.
Cô chớp mắt một cái rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa.
“Chậc chậc, được rồi … nam nhân tốt không cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-cai-nam-trang-toi-cam-kich-ban-nam-chinh/1334708/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.