Lối đi nơi cầu thang vừa hẹp vừa tối.
Vừa rồi lúc Tề Diệp nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh bị văng, vốn nghĩ đến việc rời khỏi đây.
Nhưng với thể lực của cậu hiện tại nếu thực sự từ chỗ này chạy ra, Tống Đào nhìn thấy có thể bắt được cậu ngay lập tức. Cậu căn bản không chạy được bao nhiêu bước.
Càng quan trọng hơn là đầu cầu thang yên lặng không người qua lại, không có camera giám sát, đến lúc cậu bị đánh xong Tống Đào bỏ đi mất rồi, mới là bất lợi nhất.
Cho nên lúc này cậu không có lựa chọn đi.
Tề Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng bị đánh một trận, mặc dù phương pháp địch hao một ngàn ta tổn tám trăm có chút cực đoan, nhưng sẽ không đến mức phải một mình ngậm bồ hòn làm ngọt.
Kết quả cậu không nghĩ tới chính là Đường Lê vậy mà cũng ở nơi đây, còn bắt cậu kéo vào.
Môi mỏng của Tề Diệp hơi mím lại, nơi này không rộng lắm, tư thế này khiến cậu và đối phương gần đến sát.
Cổ tay cậu bị người nắm chặt, một tay khác đè chặt eo cậu, trói buộc không để cậu lộn xộn di chuyển.
“Cậu như này là có ý gì?”
Tề Diệp biết làm loạn lúc này đối với bản thân không có gì tốt, nhưng cậu không nghĩ Đường Lê có lòng tốt đến giúp đỡ mình.
“Bây giờ cậu đem tôi giữ chặt ở cái góc chết này, là muốn tiện cho Tống Đào động thủ hay vẫn là tiện cho cậu động thủ?”
Đường Lê sững sờ, rõ ràng là không ngờ đối phương lại nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-cai-nam-trang-toi-cam-kich-ban-nam-chinh/1334716/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.