“Được rồi, được rồi! Cởi đến đây là được rồi!” Tống Tư Âm luống cuống, vội vàng bắt lấy cánh tay Hạ Lam.
“Tuy là vẽ tranh lõa thể nhưng màbộ phận riêng tư của người mẫu vẫn phải giữ cho chính mình, không cần cởi ra.....sạch sẽ như vậy.”
Hạ Lam cúi xuônga tự nhìn bản thân, lặng lẽ tiến đến bên tai Tống Tư Âm, thấp giọng nỉ non.
“Vấn đề là, chúng ta không phải làm mẫu vẽ bình thường......là lõa thể a! Nếu đã gọi là lõa thể thì tại sao không cởi sạch sẽ nha?”
Trong thời khắc vô tình chạm mắt vào cơ thể Hạ Lam, Tống Tư Âm như bị hút hồn vào đường cong giữa ngực đối phương.
Cô cưỡng bách dời ánh mắt của mình, gắt gao nhắm chặt mắt lại, có chút hoảng loạn mở miệng.
“Không không không, thật sự không cần cởi hết.”
Ý cười trên khóe miệng càng thêm nồng đậm, Hạ Lam vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt Tống Tư Âm.
Rồi những ngón tay kia chẳng dừng lại mà xẹt xuống chiếc cổ non mềm mang đến cảm xúc ngứa ngáy kì lạ.
Tống Tư Âm bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt, hô hấp cũng có chút hỗn loạn.
“Âm Âm, vẽ tranh phải biết chuyên tâm, đừng suy nghĩ bậy bạ.” Hạ Lam khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ em sợ chính mình phân tâm?”
Lời vừa nói ra, Tống Tư Âm ngay tức thì giống hệt chú mèo con bị dẫm phải đuôi, cả người xù lông.
“Sao có thể?! Tuyệt đối không có khả năng! Chị đây là đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của em!Cởi! Toàn bộ đều cởi! Không phải chỉ là vẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-o-cung-ngu-ty-phap-y-ta-cong-mat-roi/359009/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.