Nếu họ biết cậu ở trong phòng ngủ dành cho O, suy ra họ cũng sẽ biết cậu là O.
Trần Thọ liều mạng kháng cự: "Các cậu mau trở về đi, để tự tôi giải quyết."
Ba người này đều lắc đầu.
Mạnh Tân Phàm hỏi: "Chúng tôi muốn đến phòng ngủ của cậu ngồi chơi một chút, không được sao?"
Trần Thọ bối rối: "Không được tốt lắm, bạn cùng phòng của tôi không thích người lạ vào phòng."
Khương Chính Minh hỏi: "Vậy cuộc gọi điện thoại mới nãy là sao? Tôi hình như nghe nói người này nói về O..."
Trần Thọ: "Có phải cậu nghe lầm không?"
Trần Thọ: "Dù sao thì tôi về trước đây! Mấy cậu cũng nhanh trở về đi, chúng ta vẫn có thể gặp nhau vào ngày mai."
Còn mấy trận đấu bóng rổ nữa.
Trần Thọ không quan tâm ba người kia thấy thế nào, liền xoay người chạy đi, vừa chạy vừa hô lên: "Gặp lại sau! Các cậu mau trở về đi!"
May mắn là ba người này không đuổi theo.
Khi Trần Thọ chạy đến dưới lầu kí túc xá, quả nhiên nhìn thấy một nhóm rất đông O đang đứng xung quanh tò mò nhìn.
Ở khu vực trung tâm có người đang nói chuyện.
Trần Thọ tiến lại gần thì thấy được, phía đối diện cậu là Triệu Văn Hổ, cậu ta thấy Trần Thọ tới thì vẫy vẫy tay.
Trần Thọ gật gật đầu.
Một A đang đưa lưng về phía Trần Thọ cũng xoay đầu nhìn lại.
Trần Thọ kinh ngạc: "Tiểu Cao!?"
Trên mặt Cao Bằng đang mang một cái rọ mõm, đúng là một cái rọ mõm, vì thứ này mà mấy O đang đứng xung quanh không dám đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-phan-hoa-thanh-o-bi-nhom-a-cuong-che-ai/270495/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.