Đúng như người xưa từng nói, oan gia thì ngõ hẹp.
Không biết cuộc đối thoại vừa rồi đã bị đối phương lén nghe được bao nhiêu, cả người Hạ Lan Từ cứng đơ lại dựa vào cánh cửa, ánh mắt khẽ híp lại nhìn về phía Lục Vô Ưu: “Sao huynh lại ở đây?”
Đang trong kỳ thi mùa xuân, đối phương xuất hiện ở Kinh thành cũng không có gì lạ, nhưng xuất hiện ở đây thì thật sự kỳ quái. Huống hồ, vừa nãy hình như nàng còn từng thấy hắn ở trước cổng nhà nàng.
Lục Vô Ưu nghe thấy vậy đột nhiên nâng mắt lên, trong cái chớp mắt lộ ra đôi con ngươi hơi nhạt màu, đôi mắt hoa đào cong lên càng thêm sắc sảo, mang theo ánh sáng mờ mờ như say như tỉnh, dù không nói câu nào cũng giống như vô tình mà gợi ý.
Huống chi hắn còn đang cười, nương theo tiếng cười là giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy xen lẫn hơi thở nhàn nhạt: “Hạ Lan tiểu thư bất ngờ xông vào, lời này có phải nên để tại hạ hỏi hay không.”
Hạ Lan Từ lo lắng Lý Đình không tìm thấy nàng sẽ quay lại, nhất thời không dám ra ngoài, chỉ có thể dựa vào then cửa, ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương, nói: “Huynh cứ xem như không thấy gì cả.”
Nàng cắn răng nhỏ giọng nói ra từng chữ, dù là lời uy hiếp nhưng nghe cũng thanh thoát như dòng suối chảy qua rất êm tai.
Nhưng với tình hình trước mắt rõ ràng không có tác dụng.
Đối phương lại cười một tiếng, cụp mắt xuống, ngón tay dài nâng ấm trà lên đặt xuống bàn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-phu-quan-tro-thanh-quyen-than-bac-nhat/1611580/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.