Từ sau khi ra khỏi bí cảnh tam độc, Tương Trọng Kính luôn cố ép bản thân không được nhớ về chuyện năm đó, hắn giấu tất cả kí ức có liên quan đến hai người Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh ở một nơi sâu nhất trong đầu, chỉ để lại hận ý thấu xương.
Lúc này Tương Trọng Kính từ trên cao nhìn xuống hai người, đột nhiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn.
Hắn giống như đà điểu chôn giấu tất cả kí ức có thể làm nhiễu loạn phán đoán của mình, hành động như vậy đủ để chứng minh hắn là một kẻ hèn nhát thảm hại, ngay cả việc sinh lòng oán hận cũng phải bịt tai trộm chuông lừa gạt bản thân?
Tương Trọng Kính không cảm xúc nghĩ: “Ta không sai, tại sao phải tỏ ra sợ sệt lo ngại?”
Cho dù có kí ức tốt đẹp với hai người họ vào sáu mươi năm trước thì cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi.
Trong nháy mắt, vô số kí ức bị hắn cưỡng ép giấu sâu trong đầu tựa như cuộn phim bị bật tung ra.
Tương Trọng Kính giống như người qua đường nán lại đứng xem bản thân của sáu mươi năm trước, ánh mắt như thể đang nhìn một thằng hề.
Tương Liễm của sáu mươi năm trước chưa dung hợp Thần hồn bất kể là phản ứng nào cũng chậm hơn người ta nửa nhịp, chỉ có khi luyện kiếm là cực nhanh không ai sánh bằng.
Túc Tàm Thanh là một kiếm tu cao ngạo, khi mới quen biết Tương Liễm vốn dĩ rất xem thường hắn, nếu không thì cũng sẽ không thèm quan tâm khi thấy Tương Liễm suýt bị sói tuyết cắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-rua-sach-oan-khien/1896281/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.