Dịch Quận Đình ngốc hề hề: “Ồ!”
Dịch Xích Hàn: ? ? ?
Tương Trọng Kính cười nhẹ, chậm rãi truyền âm cho Dịch Xích Hàn: “Che mắt hắn lại.”
Dịch Xích Hàn không ngốc như Dịch Quận Đình, dùng một con mắt cũng nhìn ra hai người họ chắc chắn có mối thâm thù ngươi chết ta sống, coi như muốn nhúng tay thì cũng không thể ngăn nổi.
Dịch Xích Hàn biết Tố Nhất là bạn tốt của Dịch chưởng môn, nhưng lại càng biết rõ bản thân có bao nhiêu kí lô.
—Đặc biệt là sau khi thấy được một kiếm xé trời vừa rồi.
Dịch Xích Hàn im lặng nâng tay che kín mắt của Dịch Quận Đình.
Dịch Quận Đình hoang mang nói: “Xích Hàn ca? Ủa? Sao thế? Xích Hàn ca?”
Sau đó thiếu niên loáng thoáng nghe thấy âm thanh kiếm đâm vào da thịt đi kèm với tiếng rên rỉ, bỗng chốc mùi máu tanh tỏa ra xung quanh.
Dịch Quận Đình đang giãy giụa tránh khỏi tay Dịch Xích Hàn khẽ sửng sốt, cậu lờ mờ đoán ra điều gì đó nên lập tức ngoan ngoãn đứng im.
Tương Trọng Kính nhấc tay tạo ra một tầng kết giới rồi đâm linh kiếm sâu vào ngực Tố Nhất từng chút một.
Tố Nhất không có biểu cảm gì, giống như người bị đâm không phải là hắn vậy.
Tương Trọng Kính nhướng mày nói: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”
Cuối cùng Tố Nhất cũng lên tiếng: “Tương Trọng Kính, thế gian này chỉ có ta là muốn ngươi sống.”
Tương Trọng Kính cười: “Vậy ngươi nói đi, còn có ai muốn ta chết?”
Nhưng Tố Nhất không trả lời.
“Tương lai có bao nhiêu người muốn mạng của ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-rua-sach-oan-khien/1896289/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.