Có người hắng giọng một tiếng, An Nhu chợt hoàn hồn, chỉ thấy thím Dương đã đứng ở cửa từ khi nào không biết, trong mắt mang theo một chút ý cười bất đắc dĩ.
“Cậu An, ăn cơm thôi.”
“À… vâng.” Trên mặt An Nhu nóng lên, nhìn qua chỗ khác đóng nắp cây bút, cúi đầu nhìn thì gần một tiếng đồng hồ, mình chưa viết một chữ nào cả, tiến độ làm bài tập bằng 0.
Cũng đúng, sắc đẹp thậm chí có thể làm mất nước cơ mà.
Chỉ ảnh hưởng tới bài tập về nhà của mình quả thực chỉ như một bữa ăn sáng thôi.
Khi đi xuống lầu, An Nhu mới phát hiện ra ông chú không đi theo.
“Cậu An, đừng lo cho cậu chủ.” Dường như thím Dương cũng cảm nhận được sự quan tâm của thiếu niên: “Cậu chủ có thời gian biểu cố định của mình, sau 18:00 sẽ tự động xuống lầu ăn cơm, không lệch một phút một giây.”
“Thần kỳ thế cơ à?” An Nhu ngồi ở nhà ăn, không tin cầm di động, khi con số vừa nhảy sang số tròn thì quả nhiên trên tầng hai truyền đến động tĩnh, An Nhu ngẩng đầu thấy Mạc Thịnh Hoan xuống lầu với vẻ lạnh nhạt.
“Đây là phương pháp huấn luyện mà bác sĩ đưa ra lúc chẩn đoán cậu chủ mắc chứng tự kỷ, để bảo đảm khả năng tự gánh vác của cậu chủ, mỗi một đoạn thời gian sẽ có việc cần làm, khống chế như vậy thì sẽ tránh cậu chủ tự làm tổn thương bản thân.” Thím Dương hạ giọng: “Cậu chủ đã kiên trì hơn mười năm rồi.”
An Nhu lẳng lặng nhìn ông chú ngồi vào ghế.
Lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/2145783/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.