An Nhu liên tục uống mấy ngụm nước, trong đầu thoáng qua một đoạn kí ức.
“Bởi vì cơ thể con người đa số đều thiếu canxi nên khi bơi lội chuột rút là chuyện bình thường.” Đội trưởng tiểu đội từng nói qua.
“Đầu tiên, nhất định phải bình tĩnh, càng hoảng loạn sẽ càng dễ sặc nước.
Sau đó dùng sức đẩy chân lên trên, ở vùng nước nông, cậu có thể lập tức đứng lên ngay.
Đừng sợ đau, dồn toàn bộ sức để duỗi chân chuột rút kia ra...” ور
Miệng và mũi An Nhu nổi lên bọt khí, cậu nhanh chóng duỗi chân, chân còn lại tìm điểm tựa dáy đáy bể.
Không biết tại sao phía dưới vô cùng trơn trượt, thời điểm mũi chân vừa chạm đến lại tiếp tục mất thăng bằng.
Một bóng người đột ngột nhảy xuống bể bơi, An Nhu nín thở, đầu choáng váng vì thiếu oxi, cảm giác cả người như muốn nổ tung, lá phổi không ngừng muốn hít vào luồng không khí.
An Nhu dùng toàn lực đạp xuống đấy bể nhưng tầm mắt lẫn phương hướng đều trở nên mơ hồ, mất đi sự chính xác, chỉ giẫm lên toàn khoảng không.
Ý thức mơ hồ, An Nhu nhìn bể bơi, phảng phất dưới đáy là vực sâu vô tận, giống như đang há miệng muốn nuốt chửng cậu.
Trong lúc hoảng hốt, An Nhu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang bơi về phía mình, giống như mỹ nhân ngư, từng sợi tóc dưới làn nước khẽ lay động, đôi mắt luôn chăm chú nhìn cậu.
Thắt lưng đột ngột bị nâng lên, ánh mặt trời chói chang khiến An Nhu bỗng chốc choáng váng, không khí tràn vào buồng phổi, cảm giác trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/2145900/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.