Thực ra chú Mạc rất ngon miệng.
Giống như kem sữa thuần khiết được bọc trong một lớp sương trắng ngọt ngào, dù cậu có liếm thế nào cũng không giận, An Nhu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan như thú nhỏ, tuỳ hứng vừa hôn vừa gặm, ánh mắt Mạc Thịnh Hoan rất dịu dàng, tuỳ ý cho cậu phát tiết.
Có lẽ….đây chính là cách giảm sợ hãi tốt nhất.
“Tới sofa đi.” An Nhu ngẩng đầu, hai má hồng hồng, giống như thú nhỏ kiêu ngạo vừa được nếm quả ngọt.
Mạc Thịnh Hoan bế cậu ngồi lên sofa, còn chưa ngồi vững đã bị An Nhu đẩy ngã.
Mỗi một chỗ của Mạc Thịnh Hoan đều hấp dẫn An Nhu, trước đây An Nhu đã vô cùng thèm thuồng rồi, giờ cậu chẳng muốn kiềm chế nữa.
Nhìn đường cong nơi cổ tuyệt đẹp của Mạc Thịnh Hoan, ngón tay An Nhu đẩy cổ áo sơ mi của anh ra, làn da trắng nõn, xương quai xanh vừa vặn, nửa lộ nửa không thế này là gợi cảm nhất.
An Nhu gặm vô cùng vui vẻ, còn vô ý dính nước miếng lên người Mạc Thịnh Hoan, nhìn cơ bụng anh lấp lánh nước miếng, cậu không nhịn nổi ôm bụng cười.
Chú Mạc đang dịu dàng vuốt tóc cậu, An Nhu ngẩng đầu, thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn mình chăm chú, đuôi mắt anh phiếm hồng.
An Nhu dịch dịch lên trên, ghé vào ngực Mạc Thịnh Hoan, cậu hôn hôn cằm anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình.
“Anh đừng tới đó nữa, được không?” An Nhu nhìm chăm chú vào mắt Mạc Thịnh Hoan, “Bên kia chỉ có tang thi bất tận, cùng phế tích khắp nơi, trong không khí luôn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/2145966/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.