Mạc Thành Hoàn hôn mê suốt một ngày, bên tai là tiếng khóc không ngừng của phụ nữ khiến tâm tư bấn loạn.
“Bà Mạc, bà đừng khóc.” Bác sĩ nhìn thấy cũng sốt ruột: “Người bệnh cần không gian yên tĩnh, huống chi con bà bị chấn thương sọ não càng cần phải tĩnh dưỡng hơn.”
“Đứa con số khổ của tôi.” Trương Vân khóc nức nở hạ giọng: “Bị chú nó đánh thành như này mà không ai làm chủ cho nó.
Ông cụ thật sự quá thiên vị!”
“Ba nói là không cần rêu rao.” Âm thanh của Mạc Thịnh Khang vang lên, mang theo sự bất đắc dĩ: “Bà đừng làm ồn, để nó nghỉ ngơi cho tốt đi."
“Không! Đây là thời đại pháp trị, tôi sẽ báo công an.
Tôi không tin không ai trị được cậu ta.” Vốn sĩ Trương Vân đã hạ thấp giọng trong nháy mắt lại cao hơn: “Tôi chỉ có một đứa con này thôi.
Nếu Thành Hoàn bị cái gì không hay thì tôi sẽ liều mạng với Mạc Thịnh Hoan.”
Âm thanh bên tai quá mức chói tai, ngón tay Mạc Thành Hoàn giật giật muốn tỉnh lại.
“Thành Hoàn, ngón tay Thành Hoàn cử động rồi!” Mạc Thịnh Khang phát hiện trước, lập tức nắm chặt tay con trai.
“Con trai, con tỉnh rồi.” Giọng nói của Trương Vân nghe rất gấp gáp.
Mạc Thành Hoàn chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt thì gian nan mở miệng.
“Con nói gì?” Trương Vân kích động không thôi, ghé sát người cẩn thận nghe con mình nói.
“Mẹ...!im...!lặng đi...”
Nói xong ba chữ Mạc Thành Hoàn lại mê man, để lại Trương Vân vừa mới rồi còn kích động giờ thì lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/2145973/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.