An Nhu dựa vào cửa bế cô em gái, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang cầm đôi đũa tre, kẹp một tờ giấy ăn cẩn thận lau xung quanh quả trứng rán, hút hết dầu ăn thừa.
Món trứng rán được dọn ra, cà chua bi đã cắt nhỏ đặt cạnh đó để trang trí, ăn kèm với sữa và bánh mì.
Một tay An Nhu ôm con, tay còn lại vỗ vỗ vào mu bàn tay, dành cho đầu bếp nhỏ một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Trên cổ đầu bếp nhỏ có một chút bột, sau khi dọn bữa sáng lên bàn, cởi tạp dề, rửa tay cẩn thận, Mạc Thịnh Hoan nhận lấy cô em gái, ôm cả hai đứa vào lòng để An Nhu có thể an tâm ăn sáng.
An Nhu vừa ăn sáng vừa nhìn Mạc Thịnh Hoan dỗ dành hai đứa nhỏ.
“Hai bảo mẫu đâu?”
“Đi rồi.” Mạc Thịnh Hoan nâng mắt, đôi mắt đen lộ ra một chút vô tội: “Hợp đồng hết hạn.”
An Nhu thở dài nhìn quanh một vòng: “Thế thím Dương đâu?”
“Đi mua đồ ăn.” Mạc Thịnh Hoan củi đầu hôn cô em gái.
Sau khi hai bảo mẫu rời đi, cảm giác căn phòng yên ắng đi rất nhiều.
An Nhu cân nhắc một chút, sau đó nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Ông xã, hay là chúng ta thuê bảo mẫu dài hạn nhé?”
“Được.” Mạc Thịnh Hoan gật đầu, tiếp tục ôm hai đứa nhỏ đi qua đi lại.
Mạc Thịnh Hoan dễ đồng ý như vậy khiến An Nhu thấy hơi có lỗi vì sự lười biếng của mình: “Ông xã, anh có cảm thấy em hơi lười không?”
Mạc Thịnh Hoan nâng mắt, điềm nhiên nói: “Em còn phải học, còn phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/2146035/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.