Trên đỉnh Vu Tông, một người trẻ tuổi nôn ra máu, tay che ngực, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.
“Đường đường là chưởng môn Vu Tông mà lại không phân biệt phải trái, không phân biệt đúng sai! Tên tặc An Lâm phá động phủ của ta, dùng ám tiến đả thương người, tội không thể tha
Bây giờ ngươi cưỡng ép xuất quan chính vì muốn bao che khuyết điểm, cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma, tu vi phế hoàn toàn à!”
Sắc mặt chưởng môn Vu Tông không thay đổi, mặc áo bào trắng, đứng đón gió thổi tới, tay áo dài bị gió bay phần phật.
Dường như người này còn chưa tỉnh lại từ trạng thái vừa xuất quan, củi đầu nhìn vào lòng bàn tay, sau một hồi im lặng thì quay người lại, thấy An Lâm đang nằm trên mặt đất giả vờ chết ở sau lưng mình.
“An Lâm...!Trưởng lão, thuộc về đỉnh Vu Tông chúng ta.” Chưởng môn tìm từ để nói, vẻ mặt bình tĩnh.
"Cho dù bị phạt thì cũng nên để ta phat."
“Vậy chưởng môn chuẩn bị phạt như thế nào?” Nam nhân trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Từ lâu ta đã nghe nói chưởng môn Vu Tông là sư huynh đồng môn của tên cẩu tặc An Lâm này, ngày thường rất chăm sóc quan tâm đến hắn.
Bây giờ nói là sẽ phạt hắn chẳng qua chỉ làm bộ làm tịch, sợ là đến cả sợi tóc cũng không nỡ động vào thôi.”
“Phế bỏ tu vi, vĩnh viễn giam cầm trên đỉnh Vu Tông.” Ánh mắt chưởng môn nặng nề.
“Cái gì vậy?” An Lâm đang giả chết phía sau nghe vậy lập tức hoảng sợ đứng dậy, kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/2146050/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.