Liễu Chẩm Thanh nhìn tình huống trước mắt, trong lòng đã có quyết định. Hoắc Phong Liệt ở bên cạnh có vẻ cũng hiểu ra gì đó, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao Kiều Cận cũng là người Thanh ca đã bảo vệ, cũng coi như người thân duy nhất còn lại trên đời, nếu đến cuối cũng không thể tránh khỏi việc đao kiếm đấu nhau thì hắn sợ Thanh ca sẽ đau lòng.
Mà bên này Kiều Cận chưa bao giờ trải qua tình huống sự việc thay đổi nhanh chóng như vậy, lườm Liễu Kiều nói: “Ngươi ngươi ngươi, tại sao ngươi lại hôn ta!”
Liễu Kiều thật sự có chút mất kiên nhẫn, “Ngươi đưa ra yêu cầu, ta làm theo, sao lại nói mà không giữ lời?!”
Đối với Liễu Kiều mà nói, loại yêu cầu này quá mức đơn giản, chỉ cần hắn có thể giúp chủ nhân bài ưu giải nạn, có thể không cần chĩa mũi kiếm về phía Kiều Cận, thì chút chuyện nhỏ nhặt này hắn hoàn toàn có thể làm được, tuy đúng là hắn không thích thân cận cùng người khác, nhưng đối phương là đứa nhỏ mình đã nuôi lớn, cũng không có gì để chán ghét.
Trên mặt Kiều Cận vẫn ướt sũng nước, đôi mắt vẫn trợn tròn, vẻ bối rối không biết nên làm sao hiện rõ trên khuôn mặt thiếu niên không thể che giấu.
“Bảo ngươi hôn thì ngươi hôn luôn, ngươi có biết ý nghĩa của việc này là gì không?”
Giống như món đồ dù có phải vượt qua núi đao biển lửa cũng khó mà đạt được lại bị đối phương tùy tiện bố thí, nghĩ mà thấy nghẹn khuất, loại cảm giác này rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-thua-tuong-chi-muon-buong-tha/1990196/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.