Trì Chính gục xuống bàn, ánh mắt nhìn thoáng qua Hứa Quang ngồi ở bàn thứ tư. Chiếc áo cộc tay màu trắng mặc trên người Hứa Quang, cảm giác da cậu còn trắng hơn cả màu áo, cũng không biết là gặp bài nào khó mà Hứa Quang đã cau mày nhìn bài thi từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng đặt bút xuống.
Rốt cuộc là giận vì cái gì... Trì Chính thở dài một cái thật sâu. Hai ngày nay hắn đã thử hết tất cả khả năng nhưng Hứa Quang vẫn còn giận, cũng không phải là Hứa Quang không để ý đến hắn, chỉ là... Chỉ là Trì Chính biết Hứa Quang là người dịu dàng, giờ Hứa Quang không dịu dàng với hắn như thế nữa, cảm giác giống như đồ vật của hắn bị người khác cướp đi.
"Này, đại ca, ra ngoài chơi không?" Một nam sinh sau lưng Trì Chính lại gần hỏi.
Mấy ngày gần đây Trì Chính đặc biệt thành thật, không hề trốn học, tuy lên lớp cũng chỉ nằm yên không nhúc nhích. Hắn không trốn, những người khác cũng không dám đi, dù sao trước kia giáo viên toàn nhìn thân phận cậu hai Trì gia mà mắt nhắm mắt mở với việc chúng trốn học, giờ mà chúng tự đi, e là lập tức có thể gặp mẹ mình ở phòng giám hiệu ngay giây sau.
"Không đi." Trì Chính thuận miệng trả lời, tiếp tục chăm chú nhìn Hứa Quang.
Nam sinh thuận theo ánh mắt của hắn, thấy được Hứa Quang, vẻ mặt có hơi kỳ quái. Cậu ta chần chờ một lát, mới nhỏ giọng nói với Trì Chính: "Đại ca... Em nghe nói... Hình như Hứa Quang không phải là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-toi-bi-dai-lao-hoc-ba-quan-lay/1159264/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.