Trời chưa sáng.
Công Tôn Vũ, sau nhiều ngày chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng trở về Thiên Cơ Các trong tình trạng thảm hại.
— Nhị… Nhị gia!
Đệ tử mở cửa, thoáng nhìn đã suýt không nhận ra chủ nhân của mình.
Người đàn ông đầu tóc rối bù, râu ria lởm chởm, quần áo rách tả tơi kia thật sự là chủ nhân của họ?
Công Tôn Vũ kiệt sức, ngã vật vào người đệ tử.
Đệ tử vội vàng cõng ông ta đến Minh Tâm Đường.
— Các chủ! Các chủ! Nhị gia đã trở về!
Công Tôn Viêm Minh vừa định lên triều, bước chân ra khỏi phòng đã đụng mặt hai người.
Ánh mắt ông ta sâu thẳm, liếc nhìn Công Tôn Vũ, lạnh lùng ra lệnh:
— Đặt lên giường.
— Vâng!
Đệ tử đặt Công Tôn Vũ lên chiếc giường sạch sẽ gọn gàng.
Công Tôn Viêm Minh nói:
— Mời Hữu trưởng lão đến.
— Vâng!
Đệ tử vội vàng đi ngay.
Hữu trưởng lão không phải lên triều, khi đệ tử đến gọi, ông ta vẫn đang nghỉ ngơi.
Đến lúc ông ta chỉnh tề trang phục, vội vã đến Minh Tâm Đường, trời đã hừng sáng.
— Các chủ!
Ông ta chắp tay, thở hổn hển thi lễ.
Công Tôn Viêm Minh nói:
— Phiền Hữu trưởng lão xem giúp cho nhị đệ.
Xét theo vai vế, Hữu trưởng lão là bậc trưởng bối của Công Tôn Viêm Minh, nên thái độ của ông ta rất khách khí.
Hữu trưởng lão bắt mạch, kiểm tra thương tích cho Công Tôn Vũ, rồi quay sang nói với Công Tôn Viêm Minh:
— Vũ nhi chỉ vì lao lực quá độ mà hôn mê, trên người chỉ có vài vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tai-sinh-toi-tro-thanh-anh-trang-den-cua-gian-than/2767864/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.